Uyển Nhi thấy được kế hoạch của mình thất bai, trong lòng hận ý ngày một lớn hơn,
Cô ta nhân lúc không ai để ý khập khiểng rời đi.
Thật ra những năm qua chân của Uyển Nhi đã dẫn bình phục nhưng không thể đi lại bình thường, nếu di chuyển từ từ chậm rãi thì vẫn có thể.
Nhưng cô ta giả vờ không cho ai hay, ngay cả Lâm
Gia Hào cũng bị cô qua mặt.
Uyển Nhi về khách sạn mình đang ở, điện thoại trong túi đúng lúc run lên.
Tin tức người bên Thành phố A báo cáo cho cô, thân thể cô ta run lên, siết chặt điện thoại, tròng mắt xuất hiện tia máu.
Cô ta không do dự quăng mạnh chiếc điện thoại vào tưởng tan nát. “Mày dảm bắt anh tao, Diệp An Hạ mày muốn chết có đúng không?”
Mắt cô ta trừng lớn, miệng nghiến răng ken két, hai tay cung lại thành nắm đầm.
Lúc sau cô ta bình ổn lại tâm trang của mình, lấy chiếc điện thoại khác gọi đi. “Chuẩn bị cho tôi một nhóm người, tôi muốn xử lý một ngưoi.”
Những ngày sau đó Uyển Nhi tim được đến nơi Chu
Hạo đang ở, cuộc trò chuyện của An Hạ và anh đều lot vào tay cô ta. Chứng kiến An Hạ đau khổ chạy đi,
Uyển Nhi nhếch môi cười thích thú. “Rối mày sẽ không được hạnh phúc như tao thôi.”
Uyển Nhi cho người theo dõi An Hạ, ra lệnh sau khi cô vừa đáp máy bay xuống Thành phố A lập tức trừ khử ngay.
Cô ta thu xếp lại đồ đạc của minh cho vào vali, thay một bộ trang phục đen, đầu đội nón lưỡi trai kép thấp xuống che đi đôi mắt sắc lạnh. Cô ta đi đến cẩm lấy khẩu trang đen đeo vào cùng với cái kính râm, Nếu không ai quen thuộc dáng về của cô ta e là khó nhận ra.
Uyển Nhi đi đến cạnh tủ đầu giường mờ ra.
Một khẩu súng ngắn được giấu kín bên trong, cô ta cẩm lên bỏ vào bên hông.
Chuẩn bị hết mọi thứ, cô ta kéo vali khó khăn đi ra khỏi phòng, nhưng khi đến dưới sành thì từ đâu đám đông kéo vào.
Nhanh mắt cô ta phát hiện, lùi người về sau núp vào bên tường. Một tên đầu đàn đi lại bàn tiếp tân đưa một tấm hình đến trước mặt cô gái, lạnh giọng hỏi: “Đã gặp qua người này chưa?” “Xin lỗi anh, khách sạn chúng tôi không thể nói thông tin khách hàng cho người khác biết được.”
Người đàn ông cất tấm hình, quay mặt ra sau lưng song quay người đầm một phát mạnh lên bàn. Nhìn vết nứt hiện rõ trong tầm mắt, cô tiếp tân run lên. “Đừng để tôi dài dòng.” “Tôi...tôi thật sự không nói được.”
Người đàn ông như không nhẫn nại được nữa rút súng ra chĩa thẳng vào thái dương cô ấy, đe dọa lên tiếng. “Nói hay không nói tùy cô lựa chọn.” Hai chân cô tiếp tân run rấy, cd the đứng không vững được nữa phải lấy tay chống đỡ. Cảm giác lạnh lẽo từ cây sủng truyền đến khiến cô ấy lạnh toát mồ hôi, miệng lắp bắp nói: “Phòng...phòng 147” “Nói sớm đỡ chiu khổ.”
Hắn bắn ánh mắt khinh thường cô ấy rồi cùng đám thuộc hạ chạy lên phòng cô tiếp tân vừa nói.
Uyển Nhi biết chắc đám người kia tìm mình, nhưng không biết vì lí do gì.
Cô qua đây không ai hay biết thì sao có thể cho người tìm cô được. Suy nghĩ một hồi, cặp mắt cô ta sáng rỡ, miêng thẩm thì. “Chu Hạo, anh đừng có dồn tôi vào đường cùng như thé.” Uyển Nhi bắt một chiếc taxi dặn tài xế cho ra sân bay về Thành phố A. Đến nơi, cô ta đi lại một góc khuất tránh bị mọi người để ý, cô ta lấy điện thoại ra điện. “Các người đã gặp cô ta chưa?” “Chúng tôi đang đợi, cô cứ yên tâm nhiệm vụ chắc chắn sẽ thành công.” “Tốt nhất như các người nói, nếu không một xu cũng không được nhận.”
Tắt máy, Uyển Nhi đi lại cái ghế gần đó, ảnh mắt liên tục quan sát xung quanh đề phòng.
Nếu đấu với An Hạ, cô ta có thể nắm chắc phần trăm thắng, riêng đối với một người xào nguyệt như Chu
Hạo, cô tuyệt đối đấu không lại.
Rất nhanh nhân viên sân bay thông báo chuyen bay về Thành phố A sắp bắt đầu, Uyển Nhi di chuyển về phía cửa, giữa lúc chuẩn bị lướt qua người kiểm tra thì sau lưng có một cây súng chia vào.
Cơ thể đúng bất động, mặt cô ta lạnh lại.
Bên tai nhanh chóng truyền đến tiếng nói. “Đi theo tôi.”
Uyển Nhi hết cách xoay người đi theo, nhưng khi đến cua queo cô ta dùng cùi chò thục mạnh vào bụng người đàn ông. đó lấy súng giàm thanh của mình bắn vào đầu người đàn ông.
Cô ta cố gắng di chuyển về phía cửa ra vào, đảm người nhanh chóng phát hiện ra cô ta đuổi theo. “Tuyệt đối không được để bọn chúng bắt được mình.”
Cô ta chặn đầu xe một người tài xế, chĩa súng vào ông ta rối cướp lấy xe rời đi.
Đám người phía sau vội đuổi theo, có người điên thoại báo cáo. “Thủ lĩnh, cô ta trốn thoát được đang bỏ chạy.”
Mắt Chu Hạo nheo lại, khí thế hùng hồn đứng lên quát. “Ngu ngốc, có một người phụ nữ cũng làm không xong. Đưa tôi định vị các người, tôi lập tức đuổi tới ngay.”
Chu Hạo cầm lấy chìa khóa xe, dựa theo vị trí chạy đến nơi.
Biết được biển số xe của Uyên Nhi đang lái, anh tăng tốc lách qua các xe đang chạy trên đường tiến lại gần xe cô ta.
Uyển Nghi nhìn qua kính thấy có xe đang theo đuổi mình, đánh tay lại vội quay sang phải, Chu Hạo cũng nhanh nhẹn chuyển hướng, tăng tốc chạy theo,
Mắt anh hiện lên tia nguy hiểm, hơi thở tràn đầy sự nguy hiểm, “Muốn đấu với tôi, cô còn non lắm.”
Anh lấy điện thoại điện cho đám người khi này. “Chạy ra đường lớn, chặn đầu cô ta.” “Vâng.”
Đúng như anh dự đoán, Uyển Nhi bị chặn. Cô ta tức giận nhìn phía trước rồi nhìn phía sau.
Chu Hạo thả người ra sao, ánh mắt thích thú nhìn cô ta đang hoàng loạn phía trước.
Uyển Nhi đột ngột cười lớn, thét lên. “Anh có giết tôi đi nữa cũng không cứu kịp con vợ đáng thương của anh đâu.”
Chu Hạo nhíu mày, thu lại cảm xúc của mình. Cửa xe nhanh chóng bị đầy ra, bước chân vội vã về phía cô ta.
Uyển Nhi nằm chặt cây súng trong tay, ánh mắt luôn dõi theo từng bước đi của anh.
Khi Chu Hạo đến gần, cô lao người ra bóp cò hướng súng bắn liên tục về phía anh.
Nhưng thân thủ Chu Hao nhanh nhẹn, khi cô ta vừa chui đầu ra cửa xe đã tránh né sang một bên.
Đám người thấy anh gặp nguy hiểm đồng loạt bước xuống tiến chạy về phía cô ta.
Uyển Nhi thấy tình thể ngày càng nguy hiểm, miệng liên tục chửi bậy. Trừng mắt nhìn bọn họ,
Chu Hạo nhân lúc cô không để ý nắm cửa sau kéo ra, vòng tay siết cổ cô ta. Uyễn Nhi muốn đưa súng lên bắn anh nhưng bị anh bè ngưoc tay ra sau, súng cử the roi xuống. *Rắc
Tiếng xương vỡ vụn vang lên, mặt mày Uyển Nhi tái xanh, nghiên răng mắng chửi Chu Hạo. “Tên khôn, dù có chết tôi cũng xe lôi con đàn bà của anh theo.”
Chu Hạo tức giận bóp mạnh cằm ép cô ta nhìn thằng vào mắt mình. “Mày mau nói cho tao biết mày đã làm gì cô ấy?” “Ha ha, tao không nói đấy mày làm gì tao?” “Ngoan cố là đừng trách tao.”
Chu Hạo ép cô ta ra khỏi xe, bắt về căn cử của mình. Tuy anh sang đây không còn vè kiêu ngạo, máu lạnh nhưng khi chứng kiến vụ của An Hạ. Anh đã cho người điều tra và phát hiện người đứng sau là Uyển Nhi, cô ta muốn tìm đường chết thì anh đây nhất định sẽ ban tặng.
Uyển Nhi bị trói hai tay hai chân, miệng bi dán băng keo còn bị họ trùm đầu trong không khác gì tội phạm.
Chu Hạo trở lại xe của mình, lạnh nhạt cùng kiên định nhần ga chạy đi.
Đám người nhìn một màn khi này ai cũng khiếp sợ, lần đầu họ thấy anh tức giận đến như vậy.