Chu Hạo đợi họ đi rồi mới kéo khóa quần của mình lại, tiếp tục uống rượu của mình.
Người phụ nữ khi nãy muốn chết hay sao mà muốn lên giường với anh, anh không phải người tùy tiện muốn chơi gái bên ngoài là chơi. Dù cho bản thân có ham muốn đi nữa cũng tìm người phụ nữ mình thương giải quyết hoặc tự giải quyết chứ không kiếm gái bên ngoài.
Nhắc đến chuyện này anh lại nhớ đến câu mà An Hạ năm xưa đã nói với anh, cô nói anh chơi gái nhưng cô lại không biết đến tận bây giờ cô là người đầu tiên cũng là duy nhất anh đã lên giường.
An Hạ ơi là An Hạ, em nhẫn tâm lắm. Em muốn anh moi trái tim của mình ra cho em xem thì đến lúc đó em mới chịu tha thứ cho anh có phải không? Anh biết anh sai nhưng em hãy cho anh cơ hội để chuộc lỗi đi chứ.
Nhưng anh không biết cô ngoài thù hận với anh thì có một chút tình cảm nào cho anh không, chỉ một chút thôi cũng được. Là anh hèn mọn chỉ dám xin em một chỗ đứng trong lòng của em thôi. Uống đến còn nửa chai rượu, anh đứng lên thân thể xiêu vẹo đi lại tính tiền rồi bước ra xe. Dù trạng thái của anh bây giờ không còn được tỉnh táo cho lắm nhưng anh biết được mình muốn gì và định làm gì. Dựa theo những gì Tiểu A tìm hiểu về An Hạ lúc trước, anh biết được chỗ ở của cô hiện tại ở đâu. Anh mặc kệ cơn choáng váng của mình mà lái xe tăng tốc chạy đến nhà cô.
Khi đến nơi anh nhìn ngó xung quanh thấy không gian có chút yên tĩnh, cũng đúng cô là người không thích nơi ở ồn ào mà.
Anh đi vào trong bấm chuông cửa. An Hạ đang cùng Thiên Bảo chơi đùa với nhau thì nghe chuông cửa cô quay qua nói với bé:
“Con ở yên trong nhà nha, mẹ ra xem ai đến nhà mình.”
“Dạ”
Cậu bé ngoan ngoãn trả lời cô rồi tiếp tục chơi xe đua của mình, An Hạ xoa đầu con trai rồi mới đứng lên đi ra ngoài. Vì ngày mai là chủ nhật cô không có đi làm nên cho người giúp việc nghĩ, còn Di Nhã mấy ngày nay ngoại trừ đi làm thì cô ấy chỉ ở trong phòng. An Hạ có mấy lần muốn hỏi thăm nhưng cô ấy toàn tìm cách tránh né.
Anh nhìn vào trong thấy có một bóng dáng nhỏ bé đang dần tiến gần lại phía mình, khi người đó đến gần hơn thì anh nhận ra bóng dáng quen thuộc mà lâu nay anh nhung nhớ.
An Hạ mở cửa ra giật mình khi thấy Chu Hạo đứng trước cổng nhà mình, cô tức giận quát:
“Anh đến nhà tôi làm gì?”
Anh không nói gì nhào đến ôm cô vào lòng, An Hạ ngửi thấy mùi rượu trên người anh mà tỏ ra ghét bỏ cố đẩy anh ra nhưng không có cách nào lay chuyển được thân thể cao lớn của anh được.
“Anh có thôi đi không Chu Hạo, nếu anh làm càng tôi sẽ la lên cho bản vệ tống cổ anh đấy.” Chu Hạo mặc kệ cô đe dọa mình như thế nào mà chỉ vùi mặt vào chiếc cổ thơm tho của cô, đã bao lâu rồi anh không được ngửi nó và chạm vào nó. Bây giờ tìm lại được rồi anh sẽ không để cô đem nó đi một lần nữa.
An Hạ thấy anh bắt đầu làm càng mà đưa chân lên định đá vào hạ bộ của anh thì bất ngờ Chu Hạo né người ra, nhanh chóng anh nâng mặt cô lên cúi thấp người xuống hôn lên cánh môi mềm mại của An Hạ. Như tìm kiếm được niềm vui cho mình, Chu Hạo thích thú ở trên môi cô làm trò, anh mút nhẹ xong từ từ chuyển sang mạnh mẽ. Từ đầu đến cuối anh vẫn giữ trạng thái chủ động của mình.
Về phần An Hạ chân cô mới nâng lên lập tức cứng đờ lại vì hành động của Chu Hạo, cô không phản ứng lại mà đơ người ra đó mở to mắt ra nhìn khuôn mặt của Chu Hạo đang phóng đại trước mắt mình. Đến khi cảm nhận được bàn tay của anh đang dần di chuyển trên cơ thể của mình thì lúc này cô mới hoàn hồn thức tỉnh ở trên ngực anh đánh loạn xạ.
Chu Hạo chỉ nhếch môi cười một cái, bàn tay ôm đầu của cô càng siết chặt ép cô lại gần mình hơn. An Hạ ú ở muốn kêu anh dừng lại nhưng lại bị anh nhân cơ hội đưa lưỡi vào trong càn quét hết mật ngọt mà cô mang lại. Đến lúc dường như cảm thấy tuyệt vọng vì mình không làm lại anh thì giọng nói non nớt ở sau lưng cô vang lên: “Hai người đang làm gì thế?”
Lúc đầu Chu Hạo còn nghĩ tai mình nghe lầm vì nghĩ chỗ cô làm gì có con nít nhưng khi thấy cô phản ứng kịch liệt như vậy mới mở mắt xong buông cô ra. Mặt mũi An Hạ đỏ bừng lên, ánh mắt ngại ngùng né tránh cái nhìn chăm chú đầy tò mò của con trai. Nhưng Chu Hạo lại khác, anh nhíu mày nhìn kĩ cậu bé trước mặt xong sau đó nhìn hướng cậu đi ra, chắc chắn từ nhà cô đi ra mới buộc miệng hỏi:
“Thằng bé là con ai thế?”
An Hạ lúc này mới ý thức được có chuyện không hay xảy ra, cô nhanh chân chạy vào trong định đóng cửa lại nhưng bị Chu Hạo nhanh chân hơn cản đường, mặt anh đen lại giọng nói không vui vang lên:
“Anh hỏi nó là ai?”
“Con là con của mẹ.”
Thiên Bảo thấy mẹ mình bị chú đẹp trai trước mặt ép đến không biết trả lời ra sao nên nhóc tiến lên hai bước ngẩng đầu lên nhìn anh nói.
Câu nói ấy khiến thân thể Chu Hạo chấn động đứng yên ngay tại chỗ, hai tay anh để trên vai của An Hạ cũng vô thức rơi xuống, đáy mắt hiện lên tia đau đớn. An Hạ thấy anh như vậy nghĩ anh bắt đầu nghi ngờ mà mặt mày xanh mét.
An Hạ đi đến kéo con trai ra sau lưng của mình, mặt không cảm xúc lạnh nhạt nói:
“Những hành động của anh khi nãy tôi có quyền kiện anh ra tòa đấy.”
Chu Hạo vẫn nhìn Thiên Bảo chằm chằm không để ý đến câu nói của cô, đến khi thấy cậu bé bị cô che đi mới quay sang nhìn cô. Miệng không tự chủ được lên tiếng:
“Em.em có con rồi.”
“Chuyện này không liên quan đến anh.”
[...]
Ngồi trong xe Chu Hạo đau đớn úp mặt vào vô lăng, tay không nhịn được đánh mạnh vào vô lăng cho bỏ tức.
Cô có con với ai rồi? Anh có phải là hết hi vọng rồi hay không?
Nhưng như có chuyện gì đó xẹt qua ngang đầu anh, Chu Hạo nâng mặt ngồi ngay ngắn lại. Mắt đảo qua đảo lại cố nhớ đoạn nói chuyện giữa mình và Tiểu A lúc trước, cậu có nói với anh là không tìm được thông tin mười tháng đầu cô qua Mỹ.
Có khi nào, đứa bé đó là con của anh hay không? Chu Hạo như có thêm niềm hy vọng cho mình mà cầm lấy điện thoại gọi cho Tiểu A. Tiểu A bên kia vừa mới tan làm về đến nhà chuẩn bị đi tắm rửa thì nhận được cuộc gọi của Tổng Giám Đốc, cậu không chậm trễ mà ấn nút nghe.
“Tổng Giám Đốc có chuyện gì căn dặn?”
“Tôi cần cậu tìm cách đi đến nhà An Hạ lấy tóc của một bé trai đi xét nghiệm ADN giúp tôi.”
Tiểu An trợn to mắt tay siết chặt điện thoại, anh nói vậy là nghi ngờ thiếu phu nhân năm đó mang thai con của anh sao?
“Sao không trả lời?”
“Vâng tôi nghe rồi.”
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Chu Hạo nhìn ra ngoài cửa xe miệng thì thầm.
“Anh mong nó là con của anh và em vì như thế nó là sự kết tinh của hai chúng ta, anh sẽ không từ bỏ em và con.”
Tuy Chu Hạo nói thế nhưng trong lòng anh vẫn luôn sợ điều mình mong đợi lại không đúng như những gì anh nghĩ, anh sợ bản thân mình lần nữa thua cuộc. Khi niềm tin của anh dần mất đi em lại lần nữa cho anh thấy anh không hề thua, đến cuối cùng em muốn anh phải làm sao đây An Hạ?