Quả như những gì Chu Hạo nghĩ, tối đó cô thật sự ở lại chăm sóc cho bà mà không quay trở lại biệt thự. Sáng hôm sau anh mang tâm trạng đầy phiền muộn cùng khó chịu đến công ty.
Tiểu A trên đường luôn quan sát và hỏi thăm anh bị làm sao, nhưng chỉ nhận lại được đáp án là không có gì. Cậu rất muốn hỏi hôm nay thiếu phu nhân không theo chúng ta đến công ty sao nhưng cậu không dám lên tiếng.
Cậu sợ anh lại nổi nóng bất thường vì nhắc đến cô, cậu thật sự không hiểu nổi Tổng giám đốc đang nghĩ gì, lúc thì tỏ ra quan tâm thiếu phu nhân, lúc thì như kẻ thù với nhau, mà tỏ thái độ chán ghét đối phương. Làm vậy có vui vẻ và hạnh phúc không?
Chu Hạo suốt dọc đường, khuôn mặt lạnh lẽo nhìn về một hướng. Đêm qua anh đã suy nghĩ rất kỹ rồi, từ giờ anh sẽ đối xử với An Hạ thật lạnh nhạt, anh không muốn bản thân lại mất khống chế như hôm qua.
[.]
An Hạ sau khi thức dậy thì ngồi thẳng người lên mà nhìn nội Chu thật lâu.
Tối qua bà và cô nói chuyện rất nhiều, bà kể chuyện lúc nhỏ về Chu Hạo cho cô nghe, kể luôn những chuyện mà mẹ của anh đã làm với anh.
Nghe xong, trong lòng cô có một tia gì đó gọi là thương xót chứ không hề có một xíu nào gọi là đau lòng.
Vì đây là cuộc hôn nhân dựa trên lợi ích cá nhân nên lúc nào trong đầu An Hạ cũng nghĩ rằng.
Cô không thể có tình cảm với người đàn ông này. Người cô yêu là Hoàng n Khánh, dù cô có bẩn đi chăng nữa thì cô sẽ không bao giờ yêu người khác ngoài anh ấy.
An Hạ nắm chặt tay lại, ánh mắt đau thương nhìn bà đang ngủ say giấc.
Cô rất muốn nói sự thật với bà để nhanh chóng kết thúc cuộc hôn nhân này, cô muốn đến một nơi thật yên tĩnh để sinh sống. Cô không muốn bản thân phải đối diện với những thứ không liên quan đến mình.
Cô thấy bà vẫn còn ngủ, nên không nỡ đánh thức bà mà bước chân xuống giường một cách cẩn thận và đi ra ngoài. Cô nên đến công ty làm thôi, bây giờ đã trễ lắm rồi, anh không thấy cô có khi lại gây khó dễ cho cô.
[...]
Vừa đến công ty, An Hạ lập tức nghe được những câu nói xì xào, bàn tán, sôi nổi. Lông mày bất giác nhíu lại, công ty có chuyện gì nữa hãy sao vậy?
Cô tiếp tục đi về phía trước, đến khi đi vào thang máy thì nghe được nhân viên thì thầm to nhỏ với nhau.
Đầu tiên là nhân viên A.
“Nghe nói vừa nãy có một cô gái cực kì xinh đẹp đến tìm Tổng giám đốc đấy.”
“Tiểu A còn đích thân dẫn cô ấy lên nữa.”
Nhân viên B chen vào.
“Tôi còn nghe nói, Tổng giám đốc rất vui khi thấy cô ấy đấy.”
Tiếp đến là nhân viên C.
“Không lẽ là Tổng giám đốc phu nhân tương lai? Mà không đúng, tôi nghe nói Tổng giám đốc cưới vợ rồi, nhưng không công khai ra ngoài.”
Nghe đến đây, tay cầm túi xách của An Hạ siết chặt hơn. Thoáng nhìn qua bọn họ, trong lòng thầm nghĩ. Rốt cuộc cô gái đó là ai?
Sau khi ra khỏi thang máy, cô bước từng bước chậm rãi về phía phòng của Chu Hạo, cô có cảm giác khi mình bước qua cánh cửa này rồi, thì cuộc sống của cô chính thức bị xáo trộn.
Không hề thông báo trước mà vặn cửa đi vào, nhanh chóng hình ảnh trước mắt đập thẳng vào mắt cô, chân đứng khung lại một chỗ. Cô thấy Tiểu A mở mắt kinh ngạc nhìn cô, sau đó tỏ ra lo lắng nhìn hai thân ảnh đang ôm nhau phía trước.
An Hạ không hề biểu lộ một chút cảm xúc nào ra bên ngoài khi thấy hình ảnh này.
Cô biết làm gì khi thấy chồng mình ôm người phụ nữ khác đây? Nếu cô là vợ chính thức theo đúng nghĩa thì có lẽ cô có quyền ghen, nhưng bản hợp đồng đó chính là nói lên cô không có bổn phận xen vào cuộc sống của anh và ngược lại anh cũng vậy.
Tiểu A lắp bắp kêu lên:
“Thiểu...thiểu phu nhân.”
Chu Hạo giật mình quay đầu ra sau, thấy An Hạ đang rất bình tĩnh đi về bàn làm việc của mình và xem như không thấy chuyện gì trước mắt. Lòng bỗng cảm thấy khó chịu, cô không có cảm giác ghen sao?
Lâm Uyển Nhi nằm trong lòng anh cất lên giọng nói đầy nũng nịu.
“Chu Hạo em về rồi đây.”
Lúc này anh mới để ý đến người mà mình đang ôm, thật sự anh cũng khá bất ngờ, khi bản thân vừa mở cửa phòng thì ngay lập tức có một bóng người nhào qua ôm chầm lấy anh.
Anh chưa kịp phản ứng nên đứng yên ở đó bất động, đến khi An Hạ đi vào và Tiểu A kêu lên thì lúc đó anh mới hoàn hồn trở lại.
“Em.em.về rồi sao?”
Mặt Chu Hạo trở nên vui tươi hơn như không tin vào mắt mình, Uyển Nhi mà anh yêu cuối cùng cô ấy cũng về bên anh rồi.
Anh ôm cô ta vào lòng thật chặt, giọng nói gấp gáp.
“Em đừng bỏ anh đi nữa có được không? Anh xin em đấy, anh không thể để mất em.”
An Hạ cúi mặt xuống, miệng nhếch lên khinh bỉ. Lần đầu tiên cô thấy anh có hành động và thái độ như vậy.
Chu Hạo ơi là Chu Hạo, anh cao ngạo tàn nhẫn trên thương trường bao nhiêu thì cuối cùng vẫn bại dưới tay một người phụ nữ mà thôi.
Uyển Nhi nằm trong lòng Chu Hạo nở nụ cười quỷ dị, bước đầu của cô ta coi như thành công. Nếu không phải đoàn làm phim có vấn đề, danh tiến của cô ta bị đi xuống, không được công chúng tung hô nữa, thì còn lâu cô ta mới về đây.
Phải đối diện với khuôn mặt không mấy thiện cảm của bà già kia đối với mình là cô đã nhịn không được mà muốn trở mặt ngay rồi.
Chờ đến khi Uyển Nhi chiếm được tài sản nhà họ Chu này thì cô ta sẽ cùng tình nhân của cô ta cao chạy xa bay.
Đúng thế Uyển Nhi nuôi bạn trai bên ngoài, vì Chu Hạo không đụng đến cô ta nên cô ta vì thế mà đi tìm người giải quyết nhu cầu.
Tiểu A đứng một bên, mồ hôi tuôn ra ướt hết một mảng áo. Cái tình huống quái quỷ gì thế này. Vợ chính thức nhìn chồng ngoại tình trước mặt mình mà không hề tỏ ra quan tâm một tí nào sao?
Uyển Nhi đẩy Chu Hạo ra, đưa đôi mắt đầy thâm tình nhìn anh, giọng nói mềm mại vang lên.
“Đây là ai vậy anh?”
Cô ta chỉ tay qua phía An Hạ, Chu Hạo nhìn theo và nhíu mày không biết nên trả lời làm sao.
Như cảm nhận được ai đang nhìn mình, cô ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của họ. Mặt vẫn hết sức bình thường không tỏ ra một biểu cảm nào cho thấy đang tức giận hay cố kìm nén.
Chu Hạo rất bất ngờ khi thấy cô như vậy, cô thật sự không quan tâm đến chuyện của anh sao?
An Hạ thấy anh không định trả lời liền bèn lên tiếng thay anh.
“Tôi là thư ký của anh ta.”
Uyển Nhi hừ lạnh một tiếng, nhìn cô một cách chán ghét.
“Thư ký mà sử dụng thái độ như thế để nói chuyện với chủ sao?”
An Hạ đứng lên đi về phía hai người họ, nhìn cô ta xong nhìn lên Chu Hạo, miệng nói từng chữ.
“Đến anh ta tôi còn không xem ra gì thì thử hỏi, với cô tôi quan tâm sao?”
An Hạ đưa khuôn mặt đầy thách thức nhìn Uyển Nhi, cô ta nhanh chóng ôm lấy cánh tay anh, giọng nói uất ức nói:
“Anh xem nhân viên của anh dám nói như thế với em kìa.”
Mắt anh nheo lại, nhìn cô cảnh cáo.
“Cô ăn nói cho cẩn thận đấy, nếu không đừng trách tôi phải ra tay.”
An Hạ nhún vai một cái, khẽ cười rồi nói giọng mỉa mai.
“Lại muốn trừng phạt tôi theo kiểu đó sao? Anh không cảm thấy bản thân mình bẩn thỉu và có lỗi với người anh yêu à?”
“Đây là cô Uyển Nhi người yêu của anh phải không?”
An Hạ tiến về phía trước một bước ở bên tai Uyển Nhi thì thầm.
“Người đàn ông của cô hành tôi rất mệt đấy, có cô về chúng ta có thể chia ca cho nhau rồi.” . Truyện mới cập nhật
Sau đó cong khóe môi lên nhìn cô ta một ánh mắt đầy thích thú.
Chu Hạo tức giận nắm chặt cổ tay cô kéo lên, nghiến răng nói:
“Cô muốn chết có phải không?”
An Hạ cố nhịn cơn đau từ cổ tay mà vẫn nhìn thẳng vào mắt anh không hề có một tia sợ hãi nào trong đó, giọng nói đầy dứt khoát.
“Nếu tôi sợ chết thì sẽ không chống đối một tên bệnh hoạn như anh.”
“Cô...”