Sáng hôm sau.
An Hạ đã chuẩn bị xong mọi thứ từ rất sớm, cô rất nôn nóng được gặp mẹ và chị. Cũng gần hai tháng được gả qua đây cô chưa được về nhà thăm gia đình rồi.
Nhưng khi đến phòng khách, thấy Chu Hạo thân mặc đồ đơn giản không còn áo sơ mi quần tây như thường ngày nữa và đang ngồi bắt chéo chân ở trên ghế.
Thấy cô đi tới, anh nâng tay lên xem đồng hồ rồi nói giọng trêu chọc.
“Cô xuống sớm hơn tôi nghĩ đấy.”
Bỏ qua giọng điệu đó của anh, cô hỏi ngược lại.
“Chúng ta đi được chưa?”
Chu Hạo không trả lời cô mà đứng lên đưa hai tay vào túi quần rồi thong thả đi ra xe.
An Hạ không tỏ thái độ gì vì quá quen với cách hành xử của người này rồi.
[...]
Hôm nay anh đích thân lái xe chở cô về mà không nhờ đến thư ký Tiểu A, điều này khiến cô hết sức bất ngờ, hôm nay anh ta sao thế?
Chu Hạo trước sau như một, tập trung lái xe và không ngó ngàng đến cô.
Trong đầu anh đang nghĩ, nếu anh làm cho ba mẹ của cô ghét anh thì họ có vì thương con gái mà bắt anh và cô ly hôn không?
Nếu điều này thành sự thật thì anh sẵn sàng thử.
Nhưng...
Tỉ lệ thành công này là bao nhiêu? Nếu gia đình đó không quan tâm đến cô thì coi như kế hoạch của anh đổ sông đổ biển rồi.
Không được, anh bây giờ cứ làm theo lời bà nội trước đã. Chuyện ly hôn cứ để tính sau đi, anh cần một kế hoạch nhanh gọn lẹ không để lại dấu vết nào.
Xe bắt đầu lăn bánh rời khỏi thành phố xa hoa tráng lệ mà chuẩn bị vào một vùng ngoại ô. . ngôn tình hay
Vì ba mẹ cô tuổi cũng đã cao, lại thích cuộc sống yên bình, không ồn ào náo nhiệt, chật chội nơi đông người qua lại. Nên quyết định rời thành phố chuyển ra đây sinh sống.
Do cô còn phải đi làm nên bắt buộc phải ở trong thành phố, chị của cô cũng đi làm ở một công ty, nhưng gần chỗ ba mẹ hơn nên hay về, còn cô lâu lâu mới về được. Nhưng cô cũng không có nhiều lý do để về, mỗi lần thấy mặt của cô ba đều sẽ nổi giận. Chính vì thế mấy ngày nghỉ lễ, thay gì mọi người sẽ về quê với gia đình thì cô quyết định ở lại nằm trong phòng. Chỉ có cách đó mới khiến cho mọi người có thể vui vẻ như thường ngày mà không vì sự xuất hiện của cô mà mất vui.
Khi xe dừng lại trước một căn nhà không quá lớn nhưng lại mang hơi ấm của gia đình, anh ngạc nhiên khi thấy điều đó.
Trước cổng nhà được trang trí bằng hoa hồng leo, vừa nhìn đã cảm thấy đây chắc chắn sẽ là một căn nhà được bày trí một cách cẩn thận.
Đúng như những gì Chu Hạo nghĩ, khi bước qua khỏi cánh cổng đầy hoa hồng kia thì đập vào mắt anh chính là một vườn hoa được trồng bởi rất nhiều loài hoa trong đó.
An Hạ từ lúc bước xuống xe cùng anh cho đến giờ vẫn dõi theo bóng dáng của anh, xem anh sẽ phản ứng như thế nào khi thấy nhà của cô.
Cô cảm thấy Chu Hạo đang rất tò mò về nơi này, cũng đúng thôi, số hoa ở đây đều chính tay cô trồng, ở nơi đây sẽ không có ai có thể có một vườn hoa và một cổng hoa đẹp như nhà của cô. Có lẽ vì anh chưa bắt gặp được những chuyện như thế này nên có chút bất ngờ.
Từ trong nhà, một cô gái xinh đẹp, có đến tám mươi phần trăm giống cô, nở nụ cười rạng rỡ đang đi về phía hai người.
Chu Hạo quan sát cô gái này một lúc thì kết luận được rằng, đây có thể là Diệp An Ngọc, chị gái của cô.
An Hạ thấy chị thì liền chạy nhanh tới và xà vào lòng chị của mình, giọng đầy nũng nịu.
“Chị hai có nhớ em không?”
Hành động của cô nhanh chóng khiến cho Chu Hạo nói không nên lời, lông mày nhướn nhướn, tỏ ý anh đang thấy cái gì đây?
Cô gái hay đối đầu với anh mà cũng biết tỏ ra nhõng nhẽo sao?
Thật là khiến anh có chút hoang mang.
An Hạ bây giờ chỉ chú ý đến chị của mình nên không hề hay biết Chu Hạo ở phía sau đang nghĩ cái gì.
An Ngọc vỗ nhẹ lên vai cô, ánh mắt cưng chiều nhìn An На.
“Bản thân là người đã có chồng rồi mà em còn làm vậy nữa hay sao? Không sợ chồng em nó cười à?”
Nghe chị nói, An Hạ lúc này mới nhớ ra sự hiện diện của Chu Hạo. Cô từ trong lòng chị chui ra, đưa tay lên miệng giả vờ ho, coi như không có chuyện gì.
Giữa lúc không khí đang ngại ngùng thì ba mẹ cô xuất hiện.
Lâm Gia Yến, mẹ của An Hạ là người lên tiếng trước.
Bà nhìn cô con gái út của mình rồi quay qua nhìn Chu Hạo.
“Hôm nay con dắt theo con rể về nhà chơi đấy sao?”
Cô định lên tiếng trả lời thì giọng nói khó chịu của ông Lâm, ba của cô vang lên:
“Đã đi rồi sao còn về đây?”
Gia Yến thấy chồng mình lại bắt đầu nói những lời lẽ không hay với con gái liền không vui ra mặt.
Bà quay qua đánh nhẹ lên vai ông nhỏ giọng trách.
“Sao ông lại nói với con như thế? Nó lấy chồng ở xa, lâu lắm mới về chơi một lần thì ông nên cảm thấy vui vẻ mà chào đón nó chứ.”
“HƯ”
Diệp Lâm không để ý đến lời nói của vợ mà chỉ đưa ánh mắt khó chịu nhìn về phía cô.
An Hạ biết trước là sẽ xảy ra chuyện như thế này nhưng cô cũng hết cách rồi. Cô nhẹ nhàng đi qua đứng trước mặt hai người.
“Con chào ba mẹ”
Gia Yến đưa tay lên vuốt mái tóc suôn mượt của An Hạ rồi nhìn cô với ánh mắt đầy yêu thương.
Chu Hạo không tỏ ra thái độ nào với ba mẹ của cô.
An Ngọc nhìn anh xong nhìn qua em gái của mình thầm nghĩ. Người em rể này liệu có đối xử tốt với An Hạ không? Sao trong lòng cô có cảm giác gì đó nó không hợp lí ở đây, nhìn hai người họ trước sau gì cũng không giống vợ chồng với nhau. Cô nhất định phải hỏi An Hạ cho rõ ràng mới được.
“Thôi vào nhà đi tụi con.”
Gia Yến nhìn qua anh, thấy anh đứng đó không phản ứng nên đành gọi mọi người vào. Bà nghĩ chắc do cậu còn lạ lẫm với nơi này nên mới hành xử như thế thôi.
An Hạ thoáng nhìn qua anh xong lắc đầu.
Anh ta chưa gì đã tỏ thái độ với người nhà của cô rồi, vậy liệu mấy ngày ở đây anh ta có làm gì khiến ba mẹ và chị của cô không vui không nữa. Sao cô bắt đầu cảm thấy lo lắng quá.
Chu Hạo đút tay vào túi quần rồi hiên ngang đi thẳng vào nhà và không chờ ai đó lên tiếng, anh là ai chứ, sao phải tôn trọng mấy người như họ.
Con gái của họ là người không ra gì thì chắc chắn người thân của cô ta cũng không phải là người đàng hoàng.
Hành động của anh khiến nụ cười trên mặt Gia Yến cứng đờ lại, An Hạ thấy thế đi qua ôm lấy cánh tay của bà thủ thỉ.
“Mẹ đừng quan tâm đến anh ấy, anh ấy là người như vậy đẩy, con ở chung lâu nên quen rồi. Mọi người cũng nên tập thích nghi với nó đi thì hơn.
Bà nhìn cô gật đầu rồi cùng mọi người theo vào sau.
[.]
Chu Hạo vào bên trong nhà xong thì bắt đầu quan sát xung quanh, tuy nhìn bên ngoài thì có vẻ tầm thường nhưng bên trong thì không phải dạng vừa. Mọi thứ đều làm bằng gỗ và nhìn rất là cổ, theo như anh nghĩ thì nhà cô rất thích sưu tầm đồ cổ thì phải.
Ngoài ra trên tường còn treo những hình ảnh của hai đứa bé, chắc đây là cô và chị của cô. Ở đây rất là nhiều tranh, nào là phong cảnh, chữ thư pháp.
Nếu không phải anh biết cô là hạng người như thế nào thì khi bước vào đây anh sẽ nghĩ, người có niềm đam mê với mấy thứ này thì chắc chắn sẽ là một gia đình gia giáo, con cái được dạy dỗ ngoan ngoãn.
Liệu đây có phải là vỏ bọc để ngụy trang cho sự giả dối đó không?