Trợ lí Chủ tịch không chỉ là hư danh!
.....................................................
*Buổi sáng tại biệt thự Hắc Long:
Trong căn phòng màu trắng ngăn nắp sạch sẽ có một chiếc giường lớn. Trên chiếc giường lớn ấy có một cặp vợ chồng mặt bộ quần áo ngủ hình gấu Pooh giống nhau trông dễ thương cực.
Nó và hắn vẫn còn đang say giấc nồng, trên sàn nhà là mớ chăn gối bị cái chân hắn cho "di cư" vào tối hôm qua.
Hắn ngoan ngoãn nằm trên cánh tay của nó như một chú mèo nhỏ, còn nó thì gác chân lên người hắn xem hắn như là gối ôm.
Cánh tay rắn chắc đang đặt trên eo của nó khẽ động dậy. Hắn mơ màng nửa muốn thức dậy nửa muốn ngủ tiếp.
"Bộp"
Một tiếng động nhỏ vang lên, có một "vật thể lạ" vừa hạ cánh trên cánh tay của ku Shin. Cái vật "ấy ấy" dường như biết di chuyển thì phải, cảm giác nhột nhạt truyền đến đại não khiến hắn dần dần tỉnh giấc.
.......Nheo nheo......
.......Chớp chớp.....
.......Mở to......
.......Há mồm.....
.......Bật dậy......
.....Kinh hãi......
.....Khiếp đảm.....
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
- ÁAAAAAAAAaaaaaaaa.........
Giọng của ku Shin lảnh lót cất lên đón chào ngày mới. His voice "dịu dàng" đến nổi khiến người nằm bên cạnh phải bật dậy như lò xo:
- Sáng sớm mà Shin chập sợi nào trong não vậy haa....ả>? Trời....ơi....! - nó khổ sở dụi mắt vì bị đánh thức.
Đáp lại chỉ là gương mặt mếu máo trong phát tội nghiệp:
- Hic.... Con..... Cái..... con....Hic.... Oa...Hu hu (T_T).......
Hắn òa lên khóc khiến hai mắt nó tròn xoe ngạc nhiên cực kì. Sáng sớm mà tự nhiên ngồi dậy khóc sướt mướt là sao???
Lúc bấy giờ cặp mắt nó mới di chuyển xuống cánh tay đang chìa ra của hắn. À! Ra là vậy! Số là có một "cô nàng bò sát" ngưỡng mộ hắn đây mà. Nó muốn ôm bụng cười nhưng cố nhịn, đưa mắt chớp chớp nhìn hắn:
- Thì ra là Shin sợ con này hả?
Hắn gật đầu lia lịa:
- Ưm.... Ưm.... Oaaaa! Huhu..... - rồi tự nhiên khóc ngon trớn luôn.
Nó thở dài tiến đến nắm cổ con thằn lằn quăng ra ngoài cửa sổ một cách ngoạn mục, nhanh gọn lẹ trước con mắt ngỡ ngàng, bàng hoàng và sợ hãi của chồng nó.
Hắn chỉ tay về phía đó - phía mà chị thằn lằn đang rơi tự do từ độ cao 50m:
- Vợ... vợ.... không sợ cái con đó hả?
Nó phủi phủi tay, vẻ mặt tỉnh bơ:
- Không! Có gì đâu mà phải sợ!
Nó di chuyển bằng hai đầu gối tiến đến trước mặt đưa tay chùi nước mắt giúp "ox đại nhân". Hai mắt hắn long lanh chả khác nào một đứa con nít. Nó bẹo má trách yêu:
- Trùi ui! Mới biết chồng luôn á! Rất là đàn ông! Đàn ông sợ thằn lằn haha...
- Cái thứ "mềm mềm" ấy kinh tởm gần chết unz! Vợ là đứa con gái duy nhất trên Trái Đất này không sợ thằn lằn đấy! - vừa nói vừa nhăn nhó mặt mày.
Hắn nằm phịch lên đùi của nó, cái mặt gian trá lập tức vui vẻ trở lại. Nó lấy tay véo vào mũi hắn:
- Lì như trâu mà bày đặt sợ này sợ nọ!!!!
Hắn chu mỏ rồi nhắm nghiền mắt lại. Hàng lông mày đen nhánh khẽ giật nhẹ vài cái, gương mặt baby lém lỉnh khiến nó bật cười. Hắn he hé mắt nhìn nó, sau đó lập tức nhíu mày:
- Vợ nhìn người ta rồi cười là sao hả? Không biết đâu!!!!
Hắn the thé lên giãy dụa bộ dáng như đang làm nũng. Nó che miệng cười to trước thái độ đó. Hắn nằm vật ra giường cười tỏa nắng nhìn nó, y như tự kỉ.
Nó hỏi đùa:
- Shin! Qua nhiều năm nữa anh có chán em không?
- Không! - hắn lắc đầu trông đáng yêu phết.
Bỗng dưng bật dậy ôm lấy nó ngả qua ngả lại như lật đật, nó cười lên, hạnh phúc của cuộc sống hôn nhân có phải là đây không nhỉ?
Hắn buông nó ra rồi lại nằm phịch xuống giường, mái tóc nâu baby rối bù cả lên. Hắn nắm tay nó lắc lắc:
- Hôm nay nấu đồ ăn sáng cho anh nhé!
- Anh muốn ăn gì?
Hắn đảo mắt vòng tròn suy nghĩ, sau đó đáp:
- American style breakfast!
Nó lấy tay bẹo má hắn, cúi xuống đặt lên má hắn một nụ hôn nhẹ:
- Thế thức dậy đánh răng rửa mặt đi nhé! Em đi nấu đây!
Nó bước xuống giường rồi đi ra ngoài, hắn nằm nghiêng nhìn theo, bộ mặt nghệch ra tại chỗ.
Hôm nay cô ấy sao thế nhỉ? Ngày thường có khi nào ngọt ngào với mình thế đâu. Hay là nhận ra vẻ đẹp tìm ẩn của mình rồi? (càng tìm nó càng ẩn).
Vừa suy nghĩ vừa cười sằng sặc như thằng điên. Máu tự kỉ sáng sớm đã nổi lên.
.............................................