Cô Vợ Nữ Quái Của Thiếu Bang Chủ Trẻ Con

Chương 77: Chương 77




Thì ra anh là người hay giúp đỡ mẹ em. Thế mà em cứ tưởng hai người chỉ là đối tác. Mà trùng hợp anh lại là bạn của Gia Mẫn nữa chứ! - hắn hớp một ngụm trà rồi cười tươi nhìn Nhất Phong.

- Em với anh Nhất Phong biết nhau hơn 2 năm rồi, nhờ học hỏi anh ấy không đấy! Lúc trước còn gặp nhau thường xuyên nhưng 1 năm trước anh ấy đột ngột sang nước ngoài, bây giờ mới được gặp. - nó thêm vào.

- Thế chắc hai người thân nhau lắm nhỉ? Đúng không? - hắn giả vờ hỏi.

- Thân rất rất thân luôn, hơn cả bạn tri kỷ. - nó nói đùa nhưng ai ngờ khiến hắn đơ trong vài giây.

- Anh nghe mẹ nhóc nói nhóc sang đây tổ chức lễ cưới mà. Cô dâu là ai thế? - anh Nhất Phong nhìn hắn cười cười.

Hắn siết nhẹ lấy bàn tay của nó rồi giơ lên

- Cô dâu của em nè! Hihi....

Nụ cười trên môi nhất Phong một lần nữa đơ tại chỗ. Anh cười gượng nhìn nó

- Thật sao?

- Vâng ạ! - nó đáp.

Hai từ "vâng ạ" nghe thì nhẹ nhàng nhưng cứ như là hàng chục nhát dao cứa vào tim anh vậy. Anh nhìn nó, trong lòng bỗng dấy lên một điều vô cùng khó chịu. Nhìn nhẫn cưới trên tay của hai đứa nhóc anh biết là chúng không nói dối. Hèn gì thời gian này trông nó vui vẻ hơn hẳn. Anh cũng không ngờ nó chính là con dâu của tập đoàn Hắc Long.

- Hai đứa...... hạnh phúc nhé! - anh lại nở nụ cười gượng gạo.

- Dạ vâng. Cám ơn anh!

Hắn nhìn nó cười tươi rồi quay sang nhìn Nhất Phong. Phải! Anh đang buồn đấy thì sao? Nhìn người con gái mình yêu thương suốt 2 năm làm vợ người khác thì ai mà vui nổi cơ chứ. Có lẽ lúc trước anh không biết trân trọng cơ hội nên bây giờ anh mất nó. Ừ thì anh đành chịu thôi.

Có thể nhìn nó cười thì anh đã yên tâm lắm rồi. Với lại trông nó và Shin rất xứng đôi. Anh tin cậu nhóc này có thể làm tan tảng băng trong tâm hồn của nó. Sự lạnh lùng tồn tại từ khi mới được sinh ra. Anh biết bản thân đang đau nhưng anh nhất quyết không thể hiện ra vì anh muốn nhìn nó hạnh phúc. Anh không muốn nó phải khó xử.

Hắn nhìn anh rồi cất tiếng hỏi

- Anh à! Dạo này mẹ em có ổn không?

- À..... nói chung cũng không ổn cho lắm..... - anh ngập ngừng.

- Sao? Có chuyện gì à? Anh nói em nghe đi! - hắn khẩn trương nhìn Nhất Phong.

- Những cận vệ trung thành xung quanh mẹ em đều bị thủ tiêu cả rồi. Hình như đã là ba người và đứng sau mỗi vụ việc đều có bàn tay của Bang Chủ Bang Kirin.

- Cái gì?

Hắn ngạc nhiên, vừa bất ngờ vừa lấy làm tức giận. Gương mặt hắn thay đổi 361 độ làm nó khá ngạc nhiên. Ra dáng người lớn hẳn nha.

- Anh có liên lạc với mẹ em không? Mẹ em có cần giúp đỡ không?

- Anh mới về nước hôm qua nên chưa nhận được bất cứ chỉ thị nào. Chắc mẹ em sẽ sớm thông báo thôi! - hai tay Nhất Phong đan lại.

"Reng.....reng"

Vừa dứt lời thì điện thoại Nhất Phong đổ chuông. Là số của mẹ hắn, anh lập tức nhấc máy

- Alô Nhất Phong đây!

- Cậu nghe cho rõ những gì tôi nói đây lập tức..........

Bỗng có một vệt sáng hằn lên trên giữa trán của anh. Nó và hắn ngồi đối diện nên nhìn thấy rất rõ. Hắn nhìn qua sân thượng tòa nhà đối diện, quả thật có một họng súng bắn tỉa đang hướng về anh.

- CẨN THẬN!

Nó hét lên rồi nhào đến ôm chầm lấy anh ngã xuống đất.

"Chíu.......ầm.....xoảng"

- Áaaaaaaaa.......

- Áaaaaaaaa

Mọi người trong quán trở nên hỗn loạn khi cửa kính bị một viên đạn làm vỡ tung ra. Hắn đứng hình tại chỗ khi nhìn thấy anh Nhất Phong đang cố gắng che chở cho nó khỏi những mảnh vỡ cửa kính. Sao trong lòng lại xuất hiện cảm giác bất an đến tột độ thế này? Không phải là do đang bị ám sát mà là lo sợ mất nó.

Hắn vẫn cứ trơ ra đó nhìn hai người đang ôm lấy nhau nằm dưới sàn. Cho đến khi tiếng còi xe cảnh sát kêu inh ỏi trước cửa quán mới làm hắn sực tỉnh. Cố nén nỗi xúc động trong lòng, hắn nhanh chóng kéo tay nó đứng dậy

- Dính vào cảnh sát rắc rối lắm! Ta mau thoát thân thôi!

Nhất Phong nhìn hắn gật đầu, cả ba nhanh chân lẻn ra bằng đường cửa sau của nhà hàng trước khi cảnh sát ập vào.

"Hộc.....hộc......hộc"

Ba người chống gối thở lấy thở để trong một con hẻm vắng. Anh Nhất Phong đặt tay lên vai nó

- Em có sao không? Lúc nãy không bị thương chứ?

Nó giơ tay lên xua xua

- Em không sao!

Hắn nhìn hai người mà cứ ngỡ như mình vô hình. Chẳng lẽ người quan trọng trong lòng nó bấy lâu nay chính là Nhất Phong sao? Nghĩ tới đây thì hắn lại đâm ra lo sợ. Sợ mất nó, sợ hắn sẽ trở mặt với Nhất Phong.

Hắn lên tiếng để xua đi nổi lo lắng trong lòng

- Anh Nhất Phong! Anh có biết là ai muốn giết anh không?

Nhất Phong ngẫm nghĩ rồi bảo

- Có lẽ chính là lão già ấy chứ không ai khác!

- Người của lão sang tận bên đây ư? Vậy là nguy thật rồi! - hắn nhăn mặt.

Nó phần nào có thể suy luận ra nội dung cuộc nói chuyện giữa hai người. Bỗng nó quay sang Nhất Phong

- Lúc nãy chẳng phải anh đang nói chuyện với mẹ sao?

- Ờ đúng rồi......

Nhất Phong lập tức móc cái điện thoại trong túi ra, mẹ của hắn vẫn còn giữ máy. Ôi thật may quá!

- Bang Chủ còn ở đó không?

- Tôi đây! Có việc gì mà lúc nãy ồn ào, lộn xộn thế?

- Lúc nãy chúng tôi bị phục kích từ xa, cũng mong là vợ chồng của Shin phản ứng kịp thời. - Nhất Phong kể lại cho mẹ hắn biết.

- Cái gì? Thế mọi người có sao không? - bên kia đầu dây giọng mẹ hắn đầy lo lắng.

- Tụi con vẫn ổn. - cả hai đồng thanh nói vào điện thoại.

Bà Khánh Hà thở phào nhẹ nhõm, lỡ hai bảo bối có chuyện gì chắc bà sống không nổi đâu. Nghe giọng hai đứa bà cũng an tâm rồi. Bà lại tiếp tục cuộc nói chuyện với Nhất Phong.

- Nhất Phong! Cậu nên cẩn thận đấy! Hay là cậu bay sang đây đi, tôi còn có kế hoạch cần triển khai với cậu.

- Xin lỗi Bang Chủ nhưng vụ giao dịch mẹ nuôi giao lần này tôi vẫn chưa hoàn thành. Tôi sẽ tranh thủ trong thời gian sớm nhất để bay sang Mĩ. - Nhất Phong chắc chắn nói.

- Thế thì cũng được, hy vọng hai ngày nữa cậu sẽ đến tìm tôi. Giúp tôi trông chừng tụi nhỏ luôn nhé!

- Vâng. Tạm biệt Bang Chủ!

Nhất Phong cúp máy rồi quay sang dặn dò nó và hắn

- Chuyện Bang Hội có biến! Có lẽ anh sẽ trở về bên ấy sớm, hai đứa liệu mà cẩn thận nhá!

- Vâng. Tụi em biết rồi!

- Bây giờ anh phải đi giải quyết việc gấp, có gì cứ gọi cho anh!

Nhất Phong quay đi thì bỗng nó níu lấy áo anh

- Tiền bối......... cẩn thận nha!

Nhất Phong hơi sững sờ quay lại nhìn nó, anh mỉm cười gật nhẹ đầu rồi bước đi. Hắn quay mặt sang hướng khác tránh né, cảm giác này quả thật không hề dễ chịu tí nào.

Trong tình cảnh này hắn cũng không biết bản thân nên nói những gì nữa. Có lẽ im lặng vẫn tốt nhất.

- Ta đi về thôi!

- Vâng.

- Em có bị xây xát gì không? Anh đưa em đến bệnh viện kiểm tra nhé! - hắn lo lắng xem xét tay chân của nó.

- Thôi! Em không sao đâu. Mình mau rời khỏi chỗ này đi.

Nó được hắn quan tâm như vậy trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu phần nào. Cả hai nhanh chóng rời khỏi đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.