Cô Vợ Quê Mùa Của Tổng Tài Thâm Sâu

Chương 73: Chương 73: Anh đã từng yêu em chưa?




Tớ kết hôn rồi!

Bốn chữ này, lần đầu tiên, khiến cho cô cảm thấy áp lực như vậy.

“Tử Lăng, đó là cậu kết hôn giả mà, không tính.” Mẫn Hy vội vàng an ủi: “Tớ tin rằng anh ta sẽ hiểu cho cậu, cậu nói cho anh ta biết sự thật, anh ta nhất định sẽ không trách cậu!”

“Đồ ngốc này.” Vân Tử Lăng bất đắc dĩ cong môi: “Không có người đàn ông nào mà không để ý đến thân phận của người phụ nữ đã tái hôn đâu, huống chi… Tớ vừa mới sinh non…”

Phương Mẫn Hy cầm điện thoại di động yên lặng.

“Được rồi, không nói nữa, tớ hơi mệt một chút, muốn nghỉ ngơi rồi…” Vân Tử Lăng không muốn nói tiếp nữa, cô sợ chính mình không thể kiềm chế được.”

“Ừ… Cái kia, Tử Lăng, cậu đừng nghĩ linh tinh, cậu cứ nghĩ ngơi trước đi, chờ cậu có thể đi ra ngoài thì chúng ta gặp nhau nói chuyện tiếp, nhé!”

“Được.”

“Vậy cậu nghỉ ngơi sớm một chút.” Phương Mẫn Hy cũng không biết nên an ủi như thế nào, đành phải cúp điện thoại.

Điện thoại bị tắt đi.

Vân Tử Lăng cầm điện thoại di động, người mơ màng.

“Tử Lăng, anh bảo vệ em suốt đời có được không, cả đời làm anh Niệm Quang của em có được không?”

“Được, em thích anh Niệm Quang nhất!”

“Đứa ngốc này, em phải hiểu rõ ý của anh chứ, anh nói cả đời là… Em phải gả cho anh!”

Người thiếu niên hai mươi tuổi, muốn đi đến đất nước của anh.

Vì vậy, trong cái tuổi mười bốn ngây thơ kia, mối quan hệ này đã bị chọc thủng.

Thiếu nữ dưới ánh mặt trời, được anh trai hàng xóm của cô từ bé đã bảo bọc, thổ lộ tình cảm, lại cảm thấy vô cùng kinh sợ.

“Tên anh là Niệm Quang, tên em là Tử Lăng, anh sẽ vĩnh viễn không quên được, cô nhóc, chờ anh về nhé!”

Dưới ánh mặt trời, mùi hoa hòe, thiếu niên đẹp trai ấy ôm lấy cô gái đang đờ đãn.

“Anh vẫn luôn chờ em lớn lên, hiện giờ đổi lại là em chờ anh, không cho phép quên anh đâu đấy!”

Giây phút kia, trong lòng cô gái ấy có cảm giác khác thường.

Chân mày nhíu chặt lại, những lời nói đó dường như vẫn còn đang như ngày hôm qua, nhưng bây giờ…

Tay nắm chặt lấy điện thoại di động, rất chặt, rất chặt…



Hoắc Ảnh Quân thay đồ bơi xong xuôi liền đi tới bên cạnh bể.

Trong khoảng thời gian này, đêm nào anh cũng bơi hơn nửa tiếng đồng hồ.

Thế nhưng hôm nay ở đây lại có một vị khách không mời mà đến.

Vân Tử Diêm mặc một bộ áo tắm bơi lội trong nước như một người cá.

Lặn xuống nước rồi bơi đi mấy mét, một hồi lâu, “roạt” một tiếng, cô ta lên khỏi mặt trước.

Trong sắc màu của hồ bơi, mái tóc của Vân Tử Diễm hất ngược về phía sau lưng.

Ngón tay vô cùng mảnh khảnh nhẹ nhàng vén mái tóc bên cạnh tai, đôi môi màu phấn hồng hơi khép mở.

Giọt nước trên trán lẫn cằm của của cô ra vẫn luôn rơi xuống bầu ngực kiêu ngạo kia, cuối cùng hóa thành một chút nước chảy dài xuống.

Toàn bộ hình ảnh đó dù nhìn thế nào, cũng đều vô cùng quyến rũ.

“A… Ảnh Quân…” Vân Tử Diễm sau khi bình tĩnh lại thì nhìn thấy Hoắc Ảnh Quân, mặt của cô ta nhanh chóng đỏ lên, tiếp theo lại lộ ra bộ dáng lúng tung không biết phải làm sao.

“Sao cô lại ở đây?”

“Bác sĩ nói em phải vận động nhiều một chút, tương đối có lợi cho việc khôi phục sức khỏe…” Cô ta nói xong, lại vén tóc lên, lộ ra vành tai trắng nõn đang ửng đỏ.

Hoắc Ảnh Quân gật đầu.

Tiếp đó, ném khăn tắm xuống.

Ngay lập tức thân thể cường tráng kia lồ lộ ra không thiếu một phân.

Tám múi cơ bụng kia, thân hình không có thịt dư kia, có thể so với ngyời mẫu.

Vân Tử Diễm thấy mặt mình đã đỏ tới tận mang tai, vóc người như vậy…

Bản lĩnh trên giường, hẳn là rất lợi hại!

Trên giường…

Bất chợt, trong đầu cô ta đột nhiên hiện lên cảnh tượng Vân Tử Lăng nằm dưới thân anh.

Hai tay dưới nước thoáng cái nắm chặt lại.

Vân Tử Lăng, con điếm chết tiệt này!

Đang lúc cô ta không ngừng nghĩ linh tinh, Hoắc Ảnh Quân đã dùng một tốc độ kinh người bơi một vòng.

Một giây tiếp theo, người đàn ông này đã lên bờ.

“Ảnh Quân, anh, anh muốn đi sao?” Vân Tử Diễm phục hồi tinh thần lại, hơi ngẩn người.

“Cô từ từ mà bơi.” Hoắc Ảnh Quân không quay đầu lại, giọng nói hơi lạnh nhạt: “Tôi xong rồi.”

Vân Tử Diễm cau mày, xong rồi?

Làm sao có thể như thế được?

Không phải người giúp việc nói mỗi lần đều bơi ít nhất nửa tiếng đồng hồ sao?

Bây giờ mới được bao lâu?

Năm phút đồng hồ?

Mười phút đồng hồ?

Giờ phút này, Vân Tử Diễm cực kỳ tức giận, anh đi gấp như vậy là không muốn gặp cô sao?

Hay là vội đi gặp con bé kia?

Không được, cô ta tuyệt đối không thể để anh rời khỏi mình!

“A!” Bất chợt, Vân Tử Diễm kêu to một tiếng, cả người thoáng cái chìm vào trong nước.

Hoắc Ảnh Quân nghe vậy, liền quay đầu lại.

“Cứu… Cứu với… Cứu mạng… Chân em bị chuột rút rồi… Ha…”

Vân Tử Diễm nháy mắt ngụp lặn trong nước, thân thể thoáng cái chìm xuống.

Chân mày của Hoắc Ảnh Quân cau lại.

“Cứu… Cứu…”

Hoắc Ảnh Quân thấy vậy bèn nhảy thẳng xuống không do dự.

Rất nhanh, người đàn ông ấy đã bơi đến bên cạnh cô ta, lập tức kéo cô ta lên.

Một khắc chạm vào thân thể anh kia, Vân Tử Diễm chẳng khác nào bạch tuộc, nhanh chóng ôm lấy bờ vai của anh, toàn bộ thân thể dán sát vào bờ ngực của anh bắt đầu hoảng sợ khóc lên: “Hu hu hu…”

Chân mày của Hoắc Ảnh Quân cau lại, ôm lấy cô ta bơi về phía bờ.

“Được rồi, đã lên đến bờ, cô buông tôi ra đi, tôi lên trước rồi kéo cô lên.”

“Đừng mà, em sợ, em sợ, đừng buông em ra mà, em sợ quá, hu hu hu…” Vân Tử Diễm ôm lấy cổ của anh, làm thế nào cũng không chịu buông tay.

Buông ra?

Sao có thể thế được?

Cô ta không tin mình không thể giải quyết được anh!

Vì vậy, một giây tiếp theo, cô ta ưỡn ngực, ma sát lấy khuôn ngực trần trụi của anh đang áp sát lại gần mình kia.

Thế nhưng, điều khiến cho người ta hết ý đó chính là, Hoắc Ảnh Quân giữ lấy bả vai của cô ta, mạnh mẽ ngăn lại.

Lực độ lớn như vậy, khiến cho Vân Tử Diễm cảm thấy khớp xương bả vai của mình như bị anh bóp nát!

“Chỗ này nước nông, sẽ không khiến cô bị chìm đâu.” Anh tách khỏi cô ta, lập tức, làm một động tác chống tay rồi nhảy lên bờ.

“Lên đi!” Anh đưa tay cho cô ta.

Vân Tử Diễm nhìn cái tay duỗi tới này, vừa nhìn về phía vẻ mặt hơi không kiên nhẫn của người đàn ông, bất đắc dĩ đưa tay ra.

Hoắc Ảnh Quân nắm lấy tay cô ta, nhấc cô ta lên, rồi lại ngồi ở trên bờ.

Người đàn ông cầm khăn lông ở một bên trùm lên người của cô ta.

“Cô ở đây đợi một lát, tôi kêu người đưa cô xuống dưới.” Nói xong, người đàn ông xoay người đi ra ngoài.

“Ảnh Quân…” Vân Tử Diễm vội vàng gọi anh lại: “Vì sao anh lại phải tìm người khác, anh dẫn em xuống dưới không được sao?”

“Cô ấy sẽ không vui.”

Anh không hề nghĩ ngợi, buột miệng nói ra.

Vân Tử Diễm cau mày, sau đó giọng nói lại mang chút không vui: “Sao anh cứ quan tâm con bé như thế?”

Hoắc Ảnh Quân ngoái đầu lại nhìn về phía cô ta, cong môi, giọng nói lộ ra vẻ cưng chiều: “Cô ấy là người phụ nữ của tôi, đương nhiên tôi sẽ không mang đến cho cô ấy những nỗi buồn không đáng cso.”

Nghe vậy, Vân Tử Diễm như sắp điên lên.

Người phụ nữ của anh!

Anh nói Vân Tử Lăng là người phụ nữ của anh!

“Vì sao, sao anh lại muốn cưới nó? Chẳng lẽ là vì nó mang thai con của anh sao?”

Hiện giờ, cô ta cũng không nhịn được nữa mà tức giận hỏi.

Vấn đề này, cô ta đã muốn hỏi rất lâu rồi.

“Duyên phận đi.”

Ba chữ đơn giản, nhưng lại mang ý nghĩa sâu xa.

Ánh mắt của Vân Tử Diễm lập tức đỏ lên: “Duyên phận? Em thì sao? Em thì là cái gì? Em yêu anh lâu như vậy lẽ nào không có duyên phận sao? Hoắc Ảnh Quân, anh có nghĩ đến em hay không? Rốt cuộc thì anh có yêu em hay không?”

Một câu cuối cùng, dường như là dùng hết sức lực để hét lên, câu này vừa nói xong, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống.

Hoắc Ảnh Quân nhìn cô ta, cặp mắt vốn đang dịu dàng thoáng cái trở nên lạnh lùng.

Phải mất một hồi lâu, người đàn ông mới thản nhiên mở miệng: “Nếu thân thể cô đã không có gì đáng ngại nữa, nên trở về nhà họ Vân rồi.”

Không tình cảm chút nào mà ra lệnh đuổi khách!

Dứt lời, người đàn ông xoay người muốn rời đi.

Trái tim của Vân Tử Diễm như rớt xuống đáy cốc, hai tay cô ta vô lực chống trên hồ bơi, một giọt nước mắt đột nhiên rơi xuống: “Cho nên… Anh cho tới bây giờ chưa từng yêu em sao?”

Nói xong, cô ta nở nụ cười: “Anh yêu nó có đúng không?”

Bước chân của người đàn ông dừng lại.

Anh thích cô nhóc kia sao?

Anh không biết, chẳng qua là không hiểu sao lại bị hấp dẫn.

Không khỏi muốn kề cận bên cô ấy, không khỏi muốn ở chung cùng với cô.

“Em yêu anh nhiều năm như thế, vậy mà anh lại yêu nó?” Vân Tử Diễm cười, cười rồi lại khóc: “Vì sao trong mắt anh lại không nhìn thấy được em chứ? Em nỗ lực bao nhiêu, mọi cố gắng của em, mọi thứ em làm vì anh, tại sao anh không xem xét kỹ một chút?”

“Sự nỗ lực của cô? Cô đang nói việc đưa Vân Tử Lăng lên giường của tôi đấy à?”

Vân Tử Diễm thoáng cái giật mình.

Hoắc Ảnh Quân không muốn nhiều lời nữa, xoay người đi ra ngoài.

“Anh vốn không yêu gì nó, người anh yêu là Hi Vân, Vân Tử Lăng chỉ là cái bóng của Hi Vân…” Vân Tử Diễm không cam lòng gào to lên.

Hoắc Ảnh Quân dừng bước, nhưng cũng không ngoảnh đầu lại.

“Anh bị nó hấp vẫn cũng là vì nó giống hệt Hi Vân, có cái tính cách bướng bỉnh chẳng nghe theo lời ai kia sao?” Vân Tử Diễm đột nhiên bật cười: “Ở đây…” Cô ta chỉ vào ngực mình: “Nơi đây đau quá, đau quá, em đau thì Hi Vân cũng đau!”

“Trân trọng trái tim mà thời khắc đó giá trị ngàn vàng với cô đi, nhà họ Vân không bồi thường nổi đâu!”

Một câu cảnh cáo, liền nói cho cô ta biết, không nên tùy tiện lợi dụng trái tim của Hi Vân!

Vân Tử Diễm nhìn Hoắc Ảnh Quân dứt khoát rời đi, lòng của cô ta chẳng khác nào bị dao cắt.

“Sự nỗ lực của cô? Cô đang nói việc đưa Vân Tử Lăng lên giường của tôi đấy à?”

Những lời này không ngừng xoay vòng, quanh quẩn bên trong đầu cô.

Là Vân Tử Lăng!

Là Vân Tử Lăng nói cho anh biết!

Chẳng trách, chẳng trách anh lại lập tức lạnh lùng với cô ta như vậy…

Răng cắn mạnh lấy đôi môi, đôi mắt giờ đây cũng trợn trừng lên.

Vân Tử Lăng, mày chờ đấy, tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!

Tuyệt đối sẽ không!



Trải qua tiết mục xen giữa này, Hoắc Ảnh Quân kết thúc việc bơi lội.

Sau khi anh rửa mặt xong quay lại, phát hiện cô đã nằm nghiêng ngủ thiếp đo.

Người đàn công khẽ mỉm cười, đi tới.

Dưới ánh đèn, cô gái ấy ngủ rất yên ổn.

“Ngủ nhanh như vậy hả?”

Một cái hôn, lặng lẽ như không chút hơi thở hạ xuống trán của cô.

Ngay sau đó, người đàn ông dịch lại chăn cho cô.

Một giây tiếp theo, anh đi tới gian phòng đọc sách, mở máy tính ra nhận mấy tài liệu quan trọng.

Thế nhưng, khi anh đang bận rộn, cũng không phát hiện được, Vân Tử Lăng nhìn như đang ngủ lại mở mắt ra.

Cô không hề nhúc nhích, vẫn duy trì tư thế như ban đầu.

Chẳng qua, nếu nhìn kỹ, cặp mắt kia của cô rõ ràng đang trong trạng thái đờ đẫn.

Tối nay, đối với cô mà nói, thế nào cũng không nhắm mắt nổi.



Hai ngày sau.

Thứ Hai.

Vân Tử Lăng im lặng suốt hai ngày, đến ngày hôm sau, sáng sớm đã thức dậy.

Hai ngày này, cô ngoài bồi dưỡng thân thể, đọc sách ra, một bước cũng không muốn rời khỏi phòng.

Đương nhiên, phần lớn thời gian cô đều ngồi ngẩn người.

Thỉnh thoảng trò chuyện với Mẫn Hy, nhưng cô đều khéo léo tránh né tin tức về người kia từ miệng Mẫn Hy.

Chìm đắm suốt hai ngày, cô cũng điều chỉnh lại mình được một chút.

Cho nên, cô hiểu rõ, tiếp theo điều gì là quan trọng nhất.

Những thứ khác, cô không muốn hao tâm tổn sức quá nhiều.

Thế nhưng, vừa mới xuống lầu, đã thấy Khúc Tịnh Kỳ ngồi trên bàn ăn, nhưng bên cạnh không có Vân Tử Diễm.

“Mẹ.” Như thông thường, cô vẫn lễ phép như cũ gọi một tiếng.

“Tử Diễm về nhà rồi.” Khúc Tịnh Kỳ đột nhiên nói.

Vân Tử Lăng hơi ngẩn ra, Vân Tử Diễm về nhà rồi sao?

Sao chị ta lại có thể cam lòng trở về?

Phải biết rằng, mấy ngày nay, chỉ cần không phải ở phòng cùng Hoắc Ảnh Quân, cô lúc nào cũng không có cách để xuất hiện.

Hôm nay, chị ta về nhà rồi?

“Có phải bất ngờ lắm không?”

Vân Tử Lăng không lên tiếng, nhàn nhạt nhìn về phía Khúc Tịnh Kỳ.

Khúc Tịnh Kỳ cười lạnh một tiếng, cầm một tấm chi phiếu giá trị kếch xù đẩy lên phía trước: “Hôm nay ly hôn với nó đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.