Cô Vợ Quê Mùa Của Tổng Tài Thâm Sâu

Chương 114: Chương 114: Vậy, chúng ta chết cùng nhau đi!




Lời của Vân Tử Lăng khiến nhiệt độ không khí giảm xuống.

Vân Tử Lăng thấy ánh mắt hơi giật mình của ba người này, nụ cười của cô càng trở nên lạnh lùng hơn.

Xem ra, hầu hết các phỏng đoán của cô đều đã được xác nhận.

Cấu kết với nhau làm chuyện xấu.

Chắn hẳn có rất nhiều câu chuyện bên trong giữa bọn họ.

“Có phải mày đã biết gì đúng không?”

Đột nhiên, Vân Hâm Bằng nhìn cô và hỏi.

Vân Tử Lăng cười khẩy nhìn về phía ông ta và nói: “Ý của ông là gì?”

Vân Hâm Bằng không khỏi nhìn về phía Cố Di Nhân, sau đó hai người nhìn nhau.

Ngay lập tức, Cố Di Nhân bước tới và hỏi: “Vân Tử Lăng, rốt cuộc cô có dã tâm gì? Tôi biết, cô không thích tôi, nhưng đừng làm tổn thương bố của cô, ông ấy vô tội, cô cướp công việc làm ăn của ông ấy, sau đó lại nhả ra, là muốn tát vào mặt ông ấy đúng không? Hay là muốn cả thành phố Nam Dương này cười chê ông ấy?”

Nghe vậy, Vân Tử Lăng cười rộ lên.

Đúng là nực cười.

Người phụ nữ này đúng là không biết xấu hổ, đúng là khiến cô phải mở mang tầm mắt!

“Cô cười cái gì vậy?” Thấy cô cười, Cố Di Nhân cảm thấy rất khó chịu.

Vân Tử Lăng không để ý đến bà ta, mà nhìn về phía Vân Hâm Bằng và bình tĩnh nói: “Ý của bà ta cũng là ý của ông? Tôi không nên tung video đó ra, không nên để ông nhìn thấy bộ mặt thật của bà ta sao?”

Vân Hâm Bằng cau mày lại: “Có chuyện gì mà không nói riêng? Sao lại để cho cả thành phố Nam Dương đều biết như vậy?”

“Sao nào, không phải ông rất thích nổi tiếng sao? Tôi chỉ làm những gì ông muốn mà thôi!”

“Bốp” một tiếng, Vân Hâm Bằng đập mạnh cây ba-toong xuống đất, sau đó nói: “Vô liêm sỉ!”

Vân Tử Lăng không còn cười nữa, mà nhìn ông ta với ánh mắt lạnh lùng.

“Tao không nên nuôi một loại súc sinh như mày, quỳ xuống!” Vân Hâm Bằng lại phát điên.

Vân Tử Lăng không nói gì, nhưng vẫn nhìn ông ta và không động đậy gì.

“Tao bảo mày quỳ xuống, mày có nghe thấy không hả?”

Lại vang lên tiếng gậy ba-toong đập xuống đất.

Nhưng Vân Tử Lăng vẫn không có hành động gì, thậm chí ngay cả biểu cảm trong ánh mắt cũng không hề có một chút thay đổi.

“Lão Viên, để nó quỳ xuống, hôm nay tôi nhất định phải đánh chết nó!” Vân Hâm Bằng khập khiễng bước sang một bên cầm lấy chiếc chổi lông gà mà thím Phượng hay dùng để quét dọn.

Sắc mặt Viên Thành lạnh lùng, đi tới chỗ Vân Tử Lăng: “Cô Vân, cô tự mình quỳ xuống, hay là để tôi ra tay?”

Vân Tử Lăng nhìn ông ta, ánh mắt tối sầm lại.

Viên Thành thấy cô không có hành động gì liền nắm lấy bả vai của cô và ấn mạnh xuống muốn bắt cô quỳ xuống đất.

Nhưng không ngờ Vân Tử Lăng lại đột nhiên duỗi tay ra và mở lòng bàn tay ra.

“Đây là của ông đúng không?” Cô quay đầu sang nhìn người bên cạnh, cô mỉm cười, nhưng nụ cười này đặc biệt chua sót.

Viên Thành đột nhiên buông lỏng tay ra.

Ông ta nhìn chiếc cúc áo trong lòng bàn tay của cô, sau đó nhìn xuống chiếc cúc áo bị thiếu trên áo của mình, đột nhiên hoảng hốt.

Vân Hâm Bằng nhìn vẻ mặt thay đổi của Viên Thành, sau đó nhìn ánh mắt ngập nước của Vân Tử Lăng, ông ta liền hiểu.

“Tại sao, tại sao ông lại giết chú Mạnh?” Đến giờ phút này cô không còn kìm nén được nữa.

Sắc mặt của Viên Thành hiện lên vẻ khác thường, ánh mắt né tránh, giọng nói lắp bắp: “Cô, cô đang nói gì vậy, tôi, tôi nghe không hiểu!”

“Tôi hỏi ông, tại sao ông lại giết chú Mạnh? Chú ấy và ông có thù oán gì với nhau sao?”

Viên Thành vội vàng bước sang bên cạnh, giọng nói lí nhí: “Cô, cô nói gì, tôi nghe không hiểu, cái gì mà chú Mạnh, chú Mạnh…”

Vân Tử Lăng cụp mắt xuống nhìn chiếc cúc áo trong tay, nước mắt chảy ra khỏi khóe mắt, cô ngước mắt lên nhìn Vân Hâm Bằng: “Là ông ra lệnh đúng không?”

Vân Hâm Bằng không nói gì, nhưng nhìn chằm chằm cô với khuôn mặt u ám.

“Ông sợ sao? Ông sợ chú Mạnh?” Nước mắt của cô không ngừng rơi xuống, cô cười khiến người ta xót xa: “Chú ấy chỉ là một người tàn tật mà thôi, ông là Tổng giám đốc, chú ấy chỉ là hạt bụi, một thợ sửa giày, chú ấy cản đường của ông sao? Hả?”

Thấy vậy, Vân Hâm Bằng nhìn cô với ánh mắt không có một chút độ ấm: “Có phải mày biết hết rồi đúng không? Mạnh Thiên Tùng đã nói hết mọi chuyện cho mày rồi đúng hay không?”

Vân Tử Lăng không nói gì, chỉ cúi đầu khóc.

“Thảo nào, thảo nào mày tới cướp công việc làm ăn của tao, rồi tung video không đứng đắn ra, thảo nào trong nhà có nhiều ảnh của Bạch Hải Quỳnh, còn có búp bê của bà ta!” Giọng của Vân Hâm Bằng rất lạnh: “Mấy thứ đó, đều là lấy từ chỗ của ông ta đúng không?”

Vân Tử Lăng ngẩng đầu, đôi mắt ngấn lệ, mím môi lại sau đó lại mỉm cười: “Ông xứng với mẹ tôi sao? Ông có từng yêu mẹ tôi không?

“Yêu bà ta?” Vân Hâm Bằng cười như thể ông ta nghe thấy một chuyện cười: “Người phụ nữ đó không biết giữ mình trong sạch, cấu kết làm bậy với người khác, rồi sinh ra hai đứa con hoang, như vậy tao còn yêu bà ta?”

Giờ phút này, dường như Vân Hâm Bằng cũng không muốn giấu diếm gì nữa.

Dù sao thì cô cũng đến một mình.

Nếu đã bị vạch mặt rồi.

Thì đơn giản là giết cô, để trả thù Hoắc Anh Quân đã làm hại con trai của ông ta.

Đến lúc đó, tạo ra một vụ tai nạn xe cộ là được.

Như vậy, Tử Diễm “con gái” của ông ta sẽ lại có cơ hội bước chân vào nhà họ Hoắc.

Vân Tử Lăng không nói chuyện, nhìn vẻ tàn nhẫn trong ánh mắt của Vân Hâm Bằng, dường như đã biết ông ta định làm gì.

Cô ta từ từ lùi lại sau, sau đó ngồi xuống ghế sô pha.

Tiện tay cầm chiếc ba lô bên cạnh lên.

Cúi đầu và nhàn nhạt nói: “Tại sao mẹ tôi bị người ta làm nhục, ông không biết sao?”

Nói xong nhìn về phía ông ta: “Vì sao ông lại có thể phát điên lên như vậy?”

Vân Hâm Bằng nhướng mày, hơi sửng sốt trước những gì cô ta biết.

Nó biết gì sao?

Cho dù cô ta biết, thì nó cũng không phải con gái ruột của ông ta.

Nhưng chắc hẳn cô ta không biết chính ông ta là người sắp đặt người làm nhục Bạch Hải Quỳnh.

Ngay cả Mạnh Thiên Tùng cũng không biết chuyện này.

Vì vậy…

Vân Hâm Bằng ngờ vực, suy đoán, không giải thích được.

Thậm chí còn tự hỏi, liệu có phải suốt từ nãy đến giờ cô ta đề đoán mò không?

Nghe thấy những lời này của Vân Tử Lăng, Cố Di Nhân cười khẩy một cái: “Phát điên? Chúng tôi có làm gì đi chăng nữa, thì cũng không bằng Hoắc Anh Quân, người đàn ông đó mới thực sự là điên rồ, vì cậu ta… vì cậu ta đối xử với con trai tôi như vậy!”

Vân Tử Lăng khẽ cười, thậm chí còn không thèm nói những lời mỉa mai.

“Quá mệt mỏi…”

Đột nhiên cô không muốn nói bất cứ điều gì.

Cũng không muốn hỏi bất cứ điều gì.

Cô cầm túi, mở ra và cười rộ lên: “Mấy người có mệt không vậy?”

Vân Hâm Bằng nhíu mày, ông ta không hiểu ý tứ của câu này.

Vân Tử Lăng tiếp tục cười khẽ: “Mấy người đã làm bao nhiêu chuyện điên rồ, trong lòng mấy người tự biết, có mệt không? Nửa đêm nằm mơ, có sợ không?”

Vừa nói vừa cười bất lực: “Làm sao mà sợ cơ chứ, mấy người… còn đáng sợ hơn ma quỷ…”

“Mày làm sao vậy?” Vân Hâm Bằng thấy cô chơi đùa cái túi trong tay, cảm giác có gì đó không ổn.

Vân Tử Lăng mỉm cười: “Ông lo lắng như vậy làm gì? Trong túi của tôi cũng không có gì ghê gớm cả!”

“Vân Tử Lăng, cô biết tôi hận nhất điều gì không, chính là ngay từ đầu đã không giết chết cô, cô đúng là đáng ghét y hệt người mẹ đoản mệnh của cô!” Cố Di Nhân không nhịn được, nổi đóa lên.

“Người mẹ… đoản mệnh?” Cô vẫn cúi đầu, nhưng giọng nói hơi không vui: “Cái từ này… Nghe không hay!”

Cố Di Nhân nhìn ra sự thay đổi của cô, vẫn lẩm bẩm: “Đồ khốn! Cô và bọn tôi đều là đồ khốn, cô tự cho mình là cao quý, nhưng thực tế thì cũng chỉ là đồ khốn thấp kém mà thôi, không ai thích đồ khốn cả, sau này sẽ đều bị đàn ông vứt bỏ!”

Tay của Vân Tử Lăng khẽ run lên.

Sau đó cô lại ngẩng đầu lên.

Lần này, cô mỉm cười, và một tia sáng sắc bén xẹt qua đáy mắt của cô.

Một giây tiếp theo, cô đứng dậy.

Cô nhìn Vân Hâm Bằng, thản nhiên nói: “Làm thế nào mà ông lấy được nhà họ Vân, trong lòng ông tự biết rõ.”

Nói xong, cô nhìn về phía Cố Di Nhân: “Còn bà là món hàng thế nào, thì trong lòng bà tự biết.”

Sau đó cô nhìn về phía Viên Thành: “Ông cũng biết, ông đã làm hại người vô tội, nếu xuống địa ngục, Diêm Vương sẽ chặt chân của ông!”

Viên Thành nhướng mày, khuôn mặt hiện lên vẻ không được tự nhiên.

Đột nhiên cô cười “ha ha”, nước mắt chảy ra khi cô cười: “Mệt mỏi quá, tôi mệt mỏi quá…”

“Vậy cô đi chết đi!” Cố Di Nhân lạnh lùng nói.

Vân Tử Lăng bình tĩnh nhìn bà tà: “Đúng vậy, chết xong, sẽ hết chuyện, ân oán, hận thù gì cũng sẽ kết thúc, vậy… chúng ta cùng chết được không?”

Cố Di Nhân nhíu chặt mày lại, vẫn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì.

Vân Tử Lăng lấy ra thứ gì đó từ trong túi xách của mình.

“Còn có mười lăm giây…”

“Thuốc nổ?” Viên Thành nói với giọng ngạc nhiên.

Cố Di Nhân ngây người ra.

Vân Hâm Bằng run rẩy vội vàng nói: “Mày, mày, mày muốn làm gì?”

Cô cười, cười rất sung sướng, trên mặt không có bất kì vẻ sợ hãi nào: “Tôi không cần biết, trước đây mấy người đã từng làm những chuyện bẩn thỉu gì, tôi đều không cần biết, cũng không muốn nhận kết quả nữa, tôi mệt mỏi rồi, thực sự là quá mệt mỏi rồi, tôi muốn gặp mẹ tôi và muốn gặp chú Mạnh, chúng ta cùng đi đi, không cô đơn trên đường xuống Hoàng Tuyền!”

“Cô điên rồi!” Cố Di Nhân thét chói tai: “Mau chạy đi —”

Viên Thành vội vàng kéo Vân Hâm Bằng ra phía cửa.

Vân Tử Lăng đứng đó, cười nhạt, vẻ mặt bình tĩnh đến đáng sợ.

“Cùng nhau đi đi.”

Lời vừa dứt, Vân Tử Lăng ném thuốc nổ trên tay vào ba người đang chuẩn bị chạy vào những giây cuối.

“Bùm —“, một tiếng nổ lớn.

Tất cả mọi người và Hoắc Anh Quân vừa chạy đến cũng đều kinh ngạc…



“Tử Lăng… Tử Lăng…”

Trong xe cấp cứu, Vân Tử Lăng được người đàn ông ôm trong lòng, và trên chiếc áo sơ mi trắng của người đàn ông đã dính đầy máu.

“Tử Lăng, Tử Lăng!” Giọng nói của người đàn ông vừa dồn dập và lo lắng, cánh tay ôm cô cũng đang run rẩy.

Vân Tử Lăng từ từ mở mắt ra, trước mặt hiện lên một mảnh đỏ tươi…

“Tử Lăng, Tử Lăng…” Hoắc Anh Quân thấy cô từ từ mở mắt, đôi mắt của anh cũng bất giác đỏ lên.

“Tôi… Tôi… Tôi sắp chết… Chết rồi sao?”

“Không, em sẽ không chết, tôi sẽ không để em chết!” Hoắc Anh Quân lớn tiếng nói.

Vân Tử Lăng cười nhẹ, máu trên trán càng chảy dữ dội.

Và dưới cơ thể cô cũng là một màu đỏ của máu.

“Em đừng ngủ, em có nghe thấy không hả, em đừng ngủ, sắp tới bệnh viện rồi!” Hoắc Anh Quân ôm cô, cảm nhận rõ ràng được hơi thở của cô đang dần trở nên yếu ớt.

Cô cố gắng mở mắt ra, môi run run: “Bọn họ… Bọn họ… Đã chết… Đã chết rồi sao?”

“Không, không có người nào chết hết, nên em cũng không được chết, biết không?” Hoắc Anh Quân vội vàng hét lên.

Nước mắt của Vân Tử Lăng đột nhiên rơi xuống, lông mi rũ xuống: “Chưa… Chưa chết à… Đúng là… Đúng là đáng tiếc…”

“Cho nên em phải tiếp tục sống cho tôi, người mà em muốn giết còn chưa chết, em nói đúng, Mạnh Thiên Tùng bị người ta đẩy xuống lầu, em không muốn báo thù sao? Nếu em chết, thì ai sẽ báo thù giúp em?”

Vân Tử Lăng cười nhẹ, lại không kiềm chế được mà phun “phụt” máu ở trong miệng ra.

“Tử Lăng, Tử Lăng.” Hoắc Anh Quân hoảng sợ gọi bác sĩ: “Nhanh lên, mau giúp cô ấy!”

Bác sĩ trên xe lập tức mang mặt nạ dưỡng khí đến đeo cho cô, nhưng Vân Tử Lăng lắc đầu.

“Tử Lăng!” Hoắc Anh Quân vội vàng hét lên: “Nghe lời!”

Vân Tử Lăng nhìn vẻ hoảng sợ trong mắt người đàn ông, đột nhiên cảm thấy đau lòng…

“Ngoan, em nghe lời được không, từ nay về sau tôi sẽ nghe lời em!” Trên trán Vân Tử Lăng chảy ra một giọt máu, người đàn ông mỉm cười, nhưng nụ cười lại vô cùng chua xót.

“Xin lỗi…”

“Em phải sống tốt, tôi không muốn nghe lời xin lỗi!”

“Hoắc… Hoắc Anh Quân…”

“Tôi đây!” Người đàn ông vội vàng nắm lấy tay cô.

Cô mỉm cười, nước mắt ướt nhòe hai mắt.

Đúng là vào giây phút sắp chết này, con người mới có thể hoàn toàn buông bỏ chính mình.

“Tử Lăng…”

“Nếu, nếu có, có kiếp sau… Chúng ta, chúng ta ở bên nhau được không?”

Trái tim của Hoắc Anh Quân co rút lại vì câu nói này của cô.

“Không cần kiếp sau, tôi chỉ muốn kiếp này, em có nghe thấy hay không?” Lần đầu tiên trong đời, sự hoảng loạn tột độ gần như trào ra khỏi mắt của anh.

Nụ cười nơi khóe miệng của Vân Tử Lăng vẫn chưa tắt, nhưng bàn tay đã từ từ buông xuống…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.