Ngày hôm sau, Hạ Trúc Băng nhận được được điện thoại của Trương Thiên Dật
“Tiểu Băng, tối nay cậu có rảnh không mình muốn mời cậu dùng cơm. Hôm qua.. Thật ngại quá mình không biết sẽ xảy ra chuyện đó”
Hạ Trúc Băng đáp
“Không sao, chuyện đó không có gì không cần phải dùng cơm”
“Như vậy không được. Dù sao mình cũng muốn xin lỗi cậu đàng hoàng. Vậy tối nay cậu đến, được không??? “
Hạ Trúc Băng mím môi, sau đó trả lời
“Được “
“Hay quá, vậy tối nay mình đến đón cậu nhé”
“Không cần. Mình sẽ tự đến. Cậu cho mình địa chỉ là được “
“Được địa chỉ ở nhà hàng X”
Trịnh Diệc Phàm không ngước đầu lên, vẫn chăm chú cắt dĩa bít tết của mình
“Tên đó hắn ta nói gì thế??”
Hạ Trúc Băng nhìn Trịnh Diệc Phàm, mở miệng
“Anh ta muốn mời em ăn cơm để xin lỗi về sự việc hôm qua”
Trịnh Diệc Phàm cầm dĩa bít tết đã được cắt sẵn đưa đến trước mặt Hạ Trúc Băng, đổi lấy chiếc dĩa chưa được cắt đem đến bên mình
“Tối nay sao?? “
Hạ Trúc Băng gật đầu
“Phải”
Trịnh Diệc Phàm nhướng mày nhìn Hạ Trúc Băng, hai tay đan vào nhau đặt dưới cằm, gương mặt yêu nghiệt nở nụ cười
“Hửm, vậy tiểu Băng à. Có phải em cần đền bù cho a không?? “
Hạ Trúc Băng mờ mịt hỏi
“Đền bù gì cơ”
Hạ Trúc Băng chợt nhận ra mình có chút thất thần hận không thể cho mình một bạt tay. Lòng thầm phỉ nhổ bản thân, từ lúc nào cô lại háo sắc như vậy
Trịnh Diệc Phàm đương nhiên nhận ra cô thất thần, lại cảm thấy rất hài lòng, ngón tay thon dài vuốt cái cằm hoàn mĩ của mình nhìn Hạ Trúc Băng
“Anh nhìn ăn rất ngon sao”
Hạ Trúc Băng suýt chút nữa đã bị nghẹn trợn mắt nhìn Trịnh Diệc Phàm cười. Tên này, nói ra những lời đó sao có thể bình thường như vậy chứ
Trịnh Diệc Phàm thấy cô ngại ngùng cũng không trêu cô nữa. Hắn phải tìm cách giải quyết tên họ Trương kia mới được