Sáng sớm tinh mơ, anh thức dậy, trong lòng vẫn đang ôm lấy bức ảnh có hình cô cười. Anh nhẹ hôn lên bức ảnh
“ Chào buổi sáng, Yên Nhi.”
Anh ngồi dậy, đặt bức ảnh trên giường và vào phòng tắm.
Mới sáng sớm, Dạ Nhạc Doanh đã tới.
“ Con chào bác gái~”
Bà Cao hỏi: “Mới sáng sớm, con tới đây làm gì?”
Cô ta ấp úng: “Dạ... Cháu xin lỗi bác gái. Hôm qua, cháu đã làm bác thất vọng rồi. Cháu sẽ cố gắng chỉnh sửa.”
Bà Cao thở ngắn
“ Haiz, bác thì không sao nhưng mà thằng Cung thì...”
Cô ta ngó ngấp xung quanh rồi hỏi: “Anh Cung đâu rồi, bác?”
Bà Cao chỉ tay lên gác: “Nó còn ngủ trên phòng. Con có thể lên đó. Trước sau gì, căn phòng đó cũng thuộc về con và nó mà.”
Cô ta cười và nói: “Vâng, để con lên gọi anh ấy dậy.”
Cô ta bước nhẹ nhàng lên phòng Cao Trường Cung. Cô ta khẽ mở cửa ra thì không thấy ai, chỉ thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm. Dạ Nhạc Doanh bước vào và nghĩ bụng: “Chắc A Cung đang tắm.”
Cô ta bỗng nhìn thấy bức ảnh trên giường của anh. Cô ta cầm lên, nhìn cô gái trong bức ảnh mà hoàn hồn. Cô ta nhìn đằng sau bức ảnh thấy có chữ “Hàn Yên Nhi”
Cô ta tức giận, nghĩ bụng: “Thì ra là cô, tại vì cô mà A Cung mới phớt lờ tôi. Cô đâu phải xinh đẹp gì, xấu xí.”
Cao Trường Cung tắm xong, cuốn mỗi cái khăn quanh hông, dài từ hông đến đầu gối. Cô ta đang cầm bức ảnh trên tay, anh bước ra, khuôn mặt đầy giận dữ: “Đồ của tôi, sao cô dám động vào hả?”
Cô ta giật mình làm rơi bức ảnh
“ Choảng”
Cô ta hoảng hốt: “Em... em xin lỗi. Em không cố ý.”
Anh tức giận quát: “Cút ra ngoài, nhanh!”
Cô ta sợ hại chạy ra ngoài. Anh chạy đến cầm bức ảnh lên. Bức ảnh giờ đã hiện lên một tảng thủy tinh bị vỡ còn đọng lại. Anh vừa tức giận mà vừa đau lòng.
Ai cho cô ta động vào đồ của anh chứ. Chán sống rồi sao?
Anh cất bức ảnh vào trong cái tủ cạnh đầu giường, mặc quần áo rồi đi xuống dưới nhà.
Dạ Nhạc Doanh đang ngồi cùng bàn ăn với bà Cao và cậu bé Cao Trường Lưu. Sáng sớm, ông Cao có việc cùng mấy ông bạn nên đi rồi. Lúc mà cô ta chạy xuống từ phòng Cao Trường Cung một cách hốt hoảng.
Bà Cao đã hỏi: “Có chuyện gì mà con hớt ha hớt hải vậy?”
Cô ta bắt đầu giỏ từ giọt nước mắt giả tạo, giọng đau khổ: “Bác gái... cháu... cháu không cố ý ạ. A Cung đang đi tắm thì cháu thấy trên giường của anh ấy có một bức ảnh có hình của một cô gái. Cháu cầm lên xem thì anh ấy bước ra khiến cháu giật mình, cháu nỡ làm rơi bức ảnh đó. Anh ấy rất tức giận và nói cháu ra ngoài. Huhuhuh, bác ơi cháu không cố ý.”
Thấy cô ta như vậy, bà Cao dịu dàng: “Cháu cũng đâu cố ý đâu. Đừng buồn nữa. Ở lại ăn sáng cùng bác. Bác sẽ lựa lời để nói với nó.”
Cao Trường Cung nhìn thấy cô ta chẳng nói gì, anh không thèm để ý. Anh vừa bước đến cửa ra vào, bà Cao gọi lại: “Cung, con đứng lại! Ngồi ăn sáng cùng mẹ, Doanh Doanh và tiểu Lưu.”
Anh quay đầu lại: “Con không đói!”
Bà Cao tức giận: “Con không ăn thì để tiểu Lưu ăn xong rồi đưa nó đi học.”
Tiểu Lưu nhìn anh rồi nháy mắt (ám hiệu)
Anh thấy vậy đành phải làm theo. Anh ngồi xuống bàn ăn cùng với ba người họ. Thật sự nhìn cô ta anh cảm thấy khó chịu, ức chế, cục súc.
Bà Cao nói: “Lát nữa con đưa tiểu Lưu đi học thì đưa Dạ Nhạc Doanh đến trung tâm mua sắm SM nha.”
Anh phản bác lại: “Tại sao con phải đưa cô ta đi? Bộ cô ta không có chân sao? Không có mồm mà gọi taxi đến chở sao? Trách nhiệm của con chỉ là đưa tiểu Lưu đi học mà thôi.”
Bà Cao định nói nhưng cô ta ngăn lại.
“ Tiểu Lưu ăn xong rồi. Dady, mình đi thôi!” _tiểu Lưu nhảy xuống khỏi ghế
Cao Trường Cung đứng dậy, bước ra khỏi cửa, anh đưa tiểu Lưu đi học bằng chiếc siêu xe bạc tỷ của mình.
Dạ Nhạc Doanh và bà Cao cứ để yên cho anh đi như vậy.
Bà Cao quay sang ả, nói: “Tại sao lúc nãy con lại cản bác nói?”
Ả nghẹn ngào: “Anh ấy đang giận con. Con không muốn anh ấy ghét con thêm đâu.”
...
Cao Trường Cung đưa tiểu Lưu đến trường đi học rồi tiến thẳng tới tập đoàn Cao thị luôn. Anh làm việc hăng say cho đến khi
10h30p'
Dạ Nhạc Doanh đến tập đoàn, trên tay cầm một cái hộp gì đó đi tới phòng của anh.
“Cộc cộc”
“ Vào đi!”
Dạ Nhạc Doanh bước vào khiến anh cảm thấy chướng mắt.
Anh đứng dậy, nhìn cô ta bằng con mắt căm hận, giọng rất tức giận: “ Cô tới đây làm gì?”
Cô ta sợ hãi đặt cái hộp lên bàn tiếp khách của anh và nói: “Em... bác gái bảo em tới đưa hộp cơm trưa đến cho anh vì sợ anh đói.”
Anh xua đuổi: “Nhiệm vụ mẹ tôi giao cho cô xong rồi đấy. Cô còn không mau cút ra khỏi đây!”
Thấy anh xua đuổi ả liên tục, ả nói: “A Cung, em xin lỗi vì sáng nay đã lỡ làm rơi bức ảnh của anh. Em không cố ý mà.”
Anh đã không muốn khơi lại mà ả ta lại nói, anh tức giận bóp lấy cổ ả, giọng đáng sợ: “Tôi nói cho cô biết, không ai được phép chạm vào đồ vật do tôi sở hữu.”
Ả ta dường như sắp nghẹt thở. Anh buông tay ra
“ Khụ khụ...”
Ả bắt đầu khóc: “A Cung, tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Em đã ở bên cạnh anh bao nhiêu năm, vậy mà lúc nào anh cũng xua đuổi em, lạnh lùng với em. Anh có biết em buồn lắm không. Chưa một lần anh dịu dàng với em, kể cả lời nói. Tại sao, em không tốt, em sẽ sửa nhưng em yêu anh mà, em có gì không hơn cô gái trong bức ảnh đó kia chứ?”
Anh nói: “Tất cả những thứ trên người cô, cả thể xác lẫn tinh thần cô đều không bằng cô ấy.”
“...” _ả im lặng
Anh nói tiếp: “Tôi chỉ dịu dàng với người xứng đáng. Còn cô thì không!”
Dạ Nhạc Doanh nghe thấy rất đau lòng, cô ta chạy ra khỏi phòng của anh.