Cô Vợ Tàn Tật Của Tổng Tài

Chương 41: Chương 41: Bữa cơm thân mật




Cô đành phải nghe theo thôi. Lại phải nợ anh một lời cảm ơn rồi. Cô cùng với bé Rose, Hoắc Cảnh Nha và Cao Trường Cung cùng với bé tiểu Lưu đến một quán ăn gần đó.

Quán ăn này chẳng cao sang gì, chỉ là một quán ăn lề đường. Nếu là người khác là anh bỏ về rồi đấy, nhưng anh muốn tìm hiểu về cô và bé Rose, xem cô có phải là Hàn Yên Nhi không.

Anh thật sự mắc một căn bệnh đó là 'sạch sẽ'. Phải! Vì căn bệnh đó mà bây giờ anh vẫn còn độc thân.

“ Không liên thiên nữa vào vấn đề chính thôi!”

Hoắc Cảnh Nha bắt đầu gọi món. Cô gọi những món ăn rất tầm thường, chẳng phải là sơn hào hải vị hay nem công chả phượng. Có vẻ như ai cũng cầm đũa lên. Cậu bé Cao Trường Lưu hàng ngày đều được bà nội_ bà Cao nấu cho những món ngon, khi nhìn những thứ này, thật sự cậu bé chỉ muốn “ẹ” nhưng tiểu Lưu nhà chúng ta đang muốn có mẹ, và cô đã được cậu bé ưng. Cậu bé cầm đũa lên...

“ Chà... không đến nỗi tệ. Ngon phết!”

Cao Trường Cung nuốt nước bọt, thật sự anh chưa bao giờ ăn những món ăn lề đường này.

Cô thấy sắc mặt anh không được thoải mái, hỏi:

“Cao tổng, anh... không khoẻ sao? Hay là đồ ăn không hợp khẩu vị?”

Anh đối mặt với câu hỏi của cô, liền cầm bắt cơm lên, khắp một đống thức ăn bỏ vào bát. Anh nhét từng miếng thịt vào miệng. Cô nhìn anh ăn như vậy cứ nghĩ là anh ăn rất ngon. Thật ra là miễn cưỡng thôi.

Anh nhuốt từng miếng ăn, mặt thì...

Cuối cùng cũng ăn xong, Hoắc Cảnh Nha lấy tiền trong túi ra, chưa kịp trả tiền. Với bản lĩnh và cách sống của anh, anh không để cho người khác nhất là phụ nữ trả tiền (ăn).

Anh rút một cái thẻ đen trong túi ra đưa cho phục vụ. Anh nói với Hoắc Cảnh Nha:

“ Là một thằng đàn ông, tôi không cho phép người khác trả tiền ăn, nhất là phụ nữ.”

Cậu nhân viên trả lại thẻ cho anh và nói:

“ Anh thanh toán bằng tiền mặt đi ạ.”

“ Bao nhiêu?”

“ Dạ Năm trăm nghìn.“. Truyện Đô Thị

Anh lấy trong túi ra hai tờ 500 đưa cho phục vụ.

“ Bo.”

Cái số tiền 500,000₫ đối với anh nó bé như một hạt cát. Anh bo thêm cho cậu phục vụ kia 500.

“ Đù! Rick kid.” _anh phục vụ chỉ biết há hốc mồm ra vì sung sướng

Hoắc Cảnh Nha thấy anh quả là một người đàn ông tốt. Nhưng đó là chồng của Anna_ em gái kết nghĩa của cô mà. Cô không muốn làm trà xanh đâu.

Anh bước ra chỗ cô và bé Rose, hỏi:

“Để tôi đưa cô về luôn nha?”

Cô đang né tránh anh

“ Cảm ơn nhưng tôi không cần.”

Tiểu Lưu chạy ra chỗ cô, kéo nhẹ cái tay của cô, mặt làm nũng: “Cô ơi~ cô về cùng với con đi.”

Cao Trường Cung để ý bé Rose cả buổi trời không thèm nói một câu, mặt thì cứ buồn bã, cô bé đang cảm thấy rất xấu hổ với mẹ. Anh chợt nhớ ra trong túi có một cái kẹo mút, anh đưa cho Rose và mỉm cười thân thiện

“ Bé yêu, chú cho cái kẹo nè!”

Cô bé được anh gọi là bé yêu, Rose quay mặt lại, cô bé cầm lấy chiếc kẹo, ánh mắt vẫn còn một chút buồn bã:

“ Con cảm ơn chú!”

Với sự nũng nịu của tiểu Lưu, cô không thể từ chối.

Năm người họ lên trên xe, Cao Trường Cung đưa họ về tới nhà. Vậy là anh đã biết nhà cô ở đâu rồi. Anh đưa họ về nhà thôi rồi phải cùng tiểu Lưu đi ngay.

Anh đưa Cao Trường Lưu về Cao gia còn anh phải lên tập đoàn ngay, ở tập đoàn còn bao nhiêu việc chờ anh giải quyết.

Anh đang soạn tài liệu mật thì bỗng có tiếng gõ cửa

“ Vào đi!” _anh nhanh chóng cất xấp tài liệu vào trong két sắt.

Hoá ra là Cố Tĩnh Văn.

Cố Tĩnh Văn đi vào, trên tay cầm một bản hợp đồng, nói:

“ Chủ tịch, phía Kim thị muốn sửa một số phần trong bản hợp đồng. Anh nghĩ sao ạ?”

Anh đáp:

“ Hủy! Tôi không muốn ký hợp đồng với Kim thị nữa. Nói với họ chiều nay, bốn giờ đến nhà hàng Naka. Nếu trễ một giây, coi như là bỏ!”

“ Vâng.”

Cố Tĩnh Văn chưa bao giờ hết sợ anh, lúc nào cậu thư ký cũng phải dạ một hai vâng, vì sợ mà. Tuy anh không đụng tới cậu thư ký Cố nhưng cảm xúc, tâm trạng, thái độ và con người của anh khiến ai cũng sợ.

Cao Trường Cung bỗng hỏi:

“ Chuyện hôm trước tôi nhờ cậu tới đâu rồi?”

Cố Tĩnh Văn không nhớ chuyện anh nhờ là gì cả, liền nói:

“ Chủ tịch, em quên mất rồi. Chủ tịch nhắc lại cho em được không?”

“ Tôi nhờ cậu điều tra cô gái có tên Anna đó. Cậu làm tới đâu rồi?”

Thư ký Cố im lặng một lúc rồi nói: “À, em nhớ rồi. Đây! Tất cả tài liệu liên quan đến cô gái ấy đây ạ!”

Cố Tĩnh Văn lấy ra một xấp tài liệu liên quan đến cô đưa cho anh.

“ Cậu làm gì vậy?”

“ Dạ em đưa tài liệu cho sếp.”

“ Cậu tính cho tôi đọc nó sao?”

“ Vâng!”

Anh tức giận: “Cậu mới là người phải đọc đó.”

“ Vâng vâng.”

Cố Tĩnh Văn mở tài liệu ra và bắt đầu nói

“ Cô Anna sống bên nước ngoài từ nhỏ, cha mẹ mất sớm nên cô vào trại trẻ mồ côi. Khi lớn lên thì cô gái này quen biết được Hoắc Cảnh Nha, một nhà quản lý nổi tiếng đã đào tạo bao nhiêu ảnh hậu. Hoắc Cảnh Nha đã đào tạo và biến cô gái ấy trở thành một diễn viên, người mẫu, ca sĩ, nhà viết kịch bản được nhiều người biết đến. Và cô Anna có một đứa con gái tên là Rose. Nghe nói là do thụ tinh ống nghiệm.”

Bỗng có một giọng nói từ xa

“ A Cung, anh ấy ở đâu?”

“ Dạ, Nhạc tiểu thư, chủ tịch đang ở trong phòng ạ!”

Đó là Dạ Nhạc Doanh

Anh nghe thấy tiếng cô ta từ xa, nói với Cố Tĩnh Văn: “Giúp tôi một chuyện này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.