Cô Vợ Tàn Tật Của Tổng Tài

Chương 61: Chương 61: Không ưa bác sĩ (nam)




Một ngày mới lại đến, Tiêu Bách đến phòng cô khám sức khỏe.

“ Tôi thấy có vẻ như cô khoẻ hơn rồi đấy.” _Tiêu Bách khám cho cô xong rồi nói

Chưa gì hết cô đã nhốn nháo lên: “Bác sĩ, tôi khoẻ hơn rồi vậy... tôi xuất viện nhé?”

Tiêu Bách nhíu mày: “Cô còn phải ở lại đây theo dõi sức khỏe. Mới bị thương, mà đã đòi xuất viện rồi.”

Cô bướng bỉnh không nghe, quát lại: “Tôi muốn về! Tôi còn bao nhiêu công việc chưa giải quyết. Sao lại có thể ở đây lâu được. Bây giờ, tôi muốn về.”

Tiêu Bách thở dài: “Haizzz... công việc quan trọng hơn sức khỏe sao? Nếu cô xuất viện bây giờ... được thôi nhưng có mệnh hệ gì thì đừng có tới đây.”

Cô tức giận: “Anh là bác sĩ mà sao có thể nói với bệnh nhân của mình như vậy? Đã thế... tôi xuất viện cho anh xem. Hứ!”

Nói rồi cô tức giận và đứng dậy, đẩy Tiêu Bách ra khỏi phòng mình và đóng sập cửa lại.

Cô đi vào phòng tắm thay quần áo, sắp xếp đồ đạc và cầm vali xuống quầy lễ tân.

Cô vừa đi xuống đó, nghĩ bụng: “Quá khứ của mình suýt nữa bị hắn ta làm nhục. Mình ghét tất cả những ai làm bác sĩ. Nhất là đàn ông. Thà để họ ghét mình chứ mình sẽ không bao giờ cho họ thích mình.”

Cô đùng đùng nổi giận nói với lễ tân bệnh viện: “Tôi muốn xuất viện!”

Cô lễ tân giật mình, ấp úng: “Dạ... họ tên của chị?”

Đang làm thủ tục xuất viện, bà bác sĩ hôm trước cùng Tiêu Bách chữa trị cho cô, bà nhìn thấy cô đang ôm vali đòi làm thủ tục xuất viện. Bà lắc đầu không đồng tình và đi tới quầy lễ tân.

“ Cô Anna, cô chưa hồi phục sức khỏe mà xuống đây làm gì?”

Cô nhìn thấy người lớn tuổi, nói nhẹ giọng: “Thưa bác sĩ, tôi cảm thấy mình cũng đã khoẻ hơn nhiều rồi. Tôi muốn xuất viện.”

Bác sĩ với danh tiếng khó tính bấy lâu. Giờ gặp trường hợp này, bà nói: “Cô nên nhớ, đi hay ở không phải là do cô quyết định. Cô chưa hồi phục mà đã đòi xuất viện thì danh tiếng bệnh viện này để đi đâu?”

Cô ấp úng: “Tôi... tôi...”

Cô cảm thấy ghét cái bản mặt khó coi của Tiêu Bách, liền nói: “Tôi đâu có biết đâu? Cái tên bác sĩ Tiêu gì đó nói với tôi là tôi khoẻ rồi. Có thể xuất viện nên tôi mới...”

Bác sĩ nói: “Được rồi, bây giờ cô hãy trở về phòng đi!”

Bác sĩ dìu cô lên trên phòng.

Bà đã cho gọi Tiêu Bách lên phòng số 5.

Tiêu Bách lúc này chỉ biết đứng chôn chân nghe bà mắng

“ Bác sĩ Tiêu... Anna tiểu thư chưa được khoẻ mà cậu đã nói với cô ấy là có thể xuất viện. Cậu thật là hồ đồ.”

Tiêu Bách nghe xong liền giật mình. Chính anh là người khuyên nhủ cô giờ sao lại...

Cô khiêu khích: “Bác sĩ, Tiêu Bách chắc hiểu lầm gì đó thôi. Bác sĩ đừng có mắng cậu ấy. Tội lắm...”

Tiêu Bách nhíu mày giận dữ: “Cô...”

Nhân lúc bác sĩ không để ý, cô lêu lêu Tiêu Bách.

Tiêu Bách tức giận nhưng chẳng thể làm gì.

Bác sĩ nói: “Xin lỗi cô nha, Tiêu Bách đã làm cô phiền lòng rồi.”

Cô nở một nụ cười ngây thơ vô số tội: “Không sao ạ.”

Bác sĩ kia nhíu mày nói nhỏ với Tiêu Bách: “Tiêu Bách, mau xin lỗi đi!”

Tiêu Bách giận dữ: “Tại sao cháu phải xin lỗi? Cô ta vu khống cho cháu. Cháu...”

“ Tiêu Bách!” _ bà bác sĩ quát

Tiêu Bách im lặng một lúc rồi ngập ngừng: “Xin... xin lỗi.”

Bác sĩ quay sang cười gượng với cô: “Vậy là mọi chuyện giải quyết xong rồi nha. Cô Anna nghỉ ngơi đi.”

Nói rồi bác sĩ kia lôi Tiêu Bách ra ngoài.

Cô ngồi trên giường đang cảm thấy vô cùng hả hê.

Cô lẩm bẩm: “Đồ bác sĩ đáng ghét. Tất cả các anh đều là kẻ xấu. Tôi sẽ chẳng bao giờ tin vào mấy người đâu. Này thì dám trả treo với chị. Cho chừa.”

Lúc này, bà Ba xách cái hộp cháo thịt mới nấu cho cô sáng nay đi vào.

Bà ngồi vào ghế, lấy cháo vào bát cho cô ăn.

“ Cô chủ, cô ăn cháo đi! Cháo thịt bằm sáng nay tôi mới nấu đó.”

Cô cảm động: “Vú Ba... vú đút cho con, được không?”

“ Ừm... được.”

Vú Ba múc từng thìa cháo, thổi cho cô ăn. Sự ân cần của bà khiến cô không ngừng hạnh phúc.

Ăn được vài thìa thì Cao Trường Cung đi vào.

Vú Ba thấy vậy liền đứng dậy: “Xin phép cô cậu cho tôi ra ngoài.”

Vú Ba đặt bát cháo trên bàn và ra khỏi phòng.

Anh đi vào trong phòng và ngồi xuống ghế. Anh lúc này không còn mặc đồ của bệnh viện nữa. Còn cô thì vẫn phải mặc.

Anh nhìn thấy bát cháo trên bàn liền nói: “Sáng nay, tôi có mua cháo cho cô nhưng mà cô ăn mất tiêu rồi. Thôi để tôi mang đi vậy.”

Anh cầm hộp cháo mới mua định cầm về.

Cô liền kéo tay anh lại: “Tôi đang bị thương nên ăn nhiều lắm. Đưa đây.”

Nói rồi cô giật lấy hộp cháo trên tay anh để lên bàn.

Anh hỏi: “Chẳng phải cô nói là...”

Cô chen họng: “Thì... lát nữa tôi ăn.”

Anh trở lại ghế ngồi. Anh im lặng nhìn cô một lúc rồi nói: “Anna, tôi có chuyện muốn nói với cô.”

“ Nói đi!”

“ Chúng ta có thể là bạn được không?”

Cô im lặng nghĩ bụng: “Nếu mà làm bạn với anh ấy... Dạ Nhạc Doanh cô ta sẽ càng thêm ghét mình. Nhưng... mình có nên không đây?”

Cô ngập ngừng: “Tôi... tôi nghĩ chúng ta... chúng ta không nên gần nhau quá. Vị hôn thê của anh sẽ ghen.”

Anh nói: “Chỉ là bạn thôi mà. Không được sao?”

“ Không! Tôi không muốn nam nữ gần nhau giống như là lửa gần rơm.”

Anh thở dài: “Haizzz, vậy cô nghỉ ngơi đi. Tôi về đây. Mai tôi lại tới thăm cô.”

Cô nghe vậy liền hỏi: “Anh... anh được xuất viện rồi sao?”

Cao Trường Cung nói: “Ừ, tôi chỉ bị thương nhẹ ngoài da mà thôi chứ có bị gì đâu. Cô ở lại dưỡng thưa nha. Tôi về đây.”

Nói rồi Cao Trường Cung rời đi. Cô nghĩ bụng: “Mình nhất định phải ra khỏi đây bằng mọi cách. Không thể ở đây lâu được. Còn bao nhiêu việc cần mình giải quyết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.