Nhưng cầm điện thoại lên, Trác Hiểu Lam lại do dự, cô ta phải nói chuyện đó với Dương Tầm Chiêu như thế nào?
Dương Tầm Chiêu mới kết hôn với Hàn Nhã Thanh được mấy tháng, nên hai đứa bé đó chắc chắn không phải của Dương Tầm Chiêu. Rõ ràng, Dương Tầm Chiêu còn chưa biết chuyện này, nên Hàn Nhã Thanh đã giấu diếm Dương Tầm Chiêu.
Trác Hiểu Lam hít sâu một hơi, sau đó cầm điện thoại lên, đi vào chỗ sâu nhất của gian phòng, gọi điện cho cậu hai Trác, trước tiên cô ta muốn biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nhưng cậu hai Trác không nhận điện thoại, anh ta còn đang làm phẫu thuật.
Trác Hiểu Lam nghĩ một chút, rồi lại tiếp tục gọi điện thoại, lần này là cậu năm Tào. Cô ta biết cậu năm Tào luôn thạo tin nhất, nên chắc chắn biết rõ chuyện của Dương Tầm Chiêu.
“Chị, có chuyện gì không?” Nhận được điện thoại của Trác Hiểu Lam, cậu năm Tào hơi bất ngờ, vì đây là lần đầu tiên Trác Hiểu Lam gọi điện thoại cho anh ta.
Trác Hiểu Lam tính cách hơi lạnh lùng, bình thường cũng chỉ gọi điện thoại cho anh Ba.
“Gần đây Tầm Chiêu vẫn ổn chứ? Anh ấy và Hàn Nhã Thanh vẫn ổn chứ?” Trác Hiểu Lam nghĩ một chút, quyết định hỏi thẳng.
“Anh ba và
“Cậu nói bọn họ đã ly hôn rồi?” Trác Hiểu Lam hơi ngẩn người, rồi lập tức thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cô ta cảm thấy mừng rỡ.
Thì ra Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh đã ly hôn, vậy chuyện này chẳng có gì to tát nữa, dù sao Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu đã không có quan hệ gì nữa.
“Đúng vậy, đã chia tay hơn một tháng trước rồi, bọn họ vốn kết hôn theo hợp đồng, nên cũng thỏa thuận ly hôn.” Cậu năm Tào nghe thấy âm thanh của Trác Hiểu Lam có chút khác thường, nhưng cũng không hỏi nhiều, anh ta biết có hỏi thì Trác Hiểu Lam cũng sẽ không nói.
“Được, tôi biết rồi, tôi cúp máy trước nhé.” Trác Hiểu Lam cúp điện thoại, vẻ mặt có vẻ nghi hoặc.
Nếu bọn họ kết hôn theo hợp đồng thì trước sau gì cũng phải ly hôn, vậy tại sao trước đó Tầm Chiêu còn cố ý hỏi bệnh tình của Hàn Nhã Thanh?
Hơn nữa, trước đó cô ta có thể cảm nhận được sự quan tâm của Dương Tầm Chiêu đối với Hàn Nhã Thanh, thậm chí còn có chút tình cảm...
Tay cầm di động của Trác Hiểu Lam bất giác nắm thật chặt, cô ta cảm thấy chuyện này có vẻ không hề đơn giản như vẻ ngoài.
“Ông cụ Dương, bà cụ Dương, hai người đã tới.” Nhưng vào lúc này, cô ta nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh của trợ lý.
Trác Hiểu Lam lập tức đoán được là ai đến.
Cô ta đứng dậy, định đi ra ngoài, nhưng tay đột nhiên đụng phải góc bàn, khiến điện thoại trong tay rơi xuống.
Trác Hiểu Lam ngồi xổm xuống nhặt điện thoại, sau đó cô ta nhìn thấy một bức ảnh không biết tại sao vừa rơi một cái đã nhảy ra.
Bức ảnh đó chụp Dương Tầm Chiêu. Trác Hiểu Lam ngồi xổm, nhìn có chút hoảng hốt, nhất thời không đứng dậy.
“Ồ, Hiểu Lam không có ở đây sao?” Sau đó, Trác Hiểu Lam nghe thấy âm thanh của bà cụ Dương truyền tới.
Tay cầm di động của Trác Hiểu Lam nắm chặt, cơ thể giật giật, cô ta định đứng lên, nhưng cuối cùng lại dừng lại.
Lúc này, vẻ mặt cô có chút phức tạp.
“Bác sĩ Trác vừa ở đây, có thể là đi toilet, hai cụ hãy đợi ở đây một lát.” Không nhìn thấy Trác Hiểu Lam, trợ lý cũng cảm thấy hơi kỳ lạ.
“Được, cháu cứ làm việc của mình đi, chúng ta ở đây đợi một lát.”
“Vâng ạ.” Sau đó trợ lý liền đóng cửa, rời đi.
Trác Hiểu Lam vẫn ngồi xổm trên mặt đất không hề động đậy.
Lúc này, ông cụ Dương đi tới trước bàn làm việc của Trác Hiểu Lam, ông vốn định ngồi ở ghế bên cạnh, nhưng khi đi tới, ông liếc mắt một cái đã nhìn thấy trên bàn Trác Hiểu Lam có một bản tài liệu.
Lúc đầu ông cụ Dương cũng không hề để ý, nhưng khi nhìn thấy tên phía trên, ông không khỏi sửng sốt: “Đây là cái gì? Sao lại có tên Hàn Nhã Thanh.”
Trong phòng phía trong, cơ thể Trác Hiểu Lam cứng đờ, bất động.
Nghe ông cụ Dương nói vậy, bà cụ Dương cũng nhích lại gần, nhìn qua.
“Nhìn có vẻ là ca bệnh, nhưng lại không giống lắm, xem viết cái gì?” Bà cụ Dương đã lớn tuổi, mắt đã mờ, nên nhất thời không nhìn rõ chữ phía trên.
Ông cụ Dương lấy kính mắt ra đeo lên, sau đó mới xem kỹ lại nội dung phía trên.
“Không thể mang thai, không thể chữa trị, đây, đây là có ý gì? Đây là của Hàn Nhã Thanh ư?” Sau khi nhìn rõ nội dung phía trên, ông cụ Dương rất kinh hãi.
“Đây ý là Hàn Nhã Thanh không thể mang thai, hơn nữa còn không thể chữa trị phải không?”
Ông cụ Dương ngẩng đầu nhìn bà cụ Dương, âm thanh cũng có chút thay đổi.
“Không thể nào, tôi thấy sức khỏe của nó cũng không tệ, sao có thể không thể mang thai chứ?” Đầu tiên bà cụ Dương cũng không tin, buột miệng nói. Dù bà không thích Hàn Nhã Thanh lắm, dù bây giờ Dương Tầm Chiêu đã ly hôn với cùng Hàn Nhã Thanh, nhưng bà biết những chuyện Dương Tầm Chiêu đã làm trong thời gian này để theo đuổi Hàn Nhã Thanh, bà cũng biết chắc chắn Dương Tầm Chiêu đã hết hi vọng với Hàn Nhã Thanh, bà cũng biết chuyện mà Dương Tầm Chiêu đã quyết thì những người khác rất khó có thể thay đổi.
Nên khi nghe được tin này, phản ứng đầu tiên của bà cụ Dương chính là phản bác.
“Nhưng trên này viết rõ ràng, hơn nữa thứ này lại trên mặt bàn Hiểu Lam, chứng minh Hiểu Lam đã kiểm tra, chữ này cũng là chữ của Hiểu Lam, không thể sai được.” Rõ ràng, ông cụ Dương tin tưởng sự thật mình chính mắt nhìn thấy hơn.
Khóe môi bà cụ Dương giật giật, nhất thời không phản bác được..[Đọc truyện hay]
“Ngay cả Hiểu Lam cũng đã kết luận không thể chữa trị được, vậy chắc chắn không thể trị khỏi được.” Ông cụ Dương hít sâu một hơi, vẻ mặt trở nên nặng nề.
“Dù bây giờ Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu đã ly hôn, nhưng rõ ràng Tầm Chiêu vẫn chưa từ bỏ ý định với con bé đó. Lúc đầu tôi còn nghĩ, dù con bé đó xấu xí một chút, nhưng bản thân Tầm Chiêu thích thì tôi cũng không có ý định ngăn cản, nhưng hiện tại...” Ông cụ Dương phẩy phẩy tờ giấy trong tay, ý của ông đã rất rõ ràng.
Vì chuyện lần trước, trong lòng ông cụ Dương đã định miễn cưỡng tiếp nhận Hàn Nhã Thanh, dù sao ông đã nhìn ra Dương Tầm Chiêu rất coi trọng Hàn Nhã Thanh, hơn nữa ông cũng hiểu, Dương Tầm Chiêu có thể tiếp tục quản lý hay không mấu chốt đều ở trên người Hàn Nhã Thanh.
Nhưng tình hình hiện tại khiến ông không thể không cân nhắc lại.
“Tôi cảm thấy chuyện này, phải hỏi lại Hiểu Lam cho rõ ràng rồi hãy nói.” Vẻ mặt bà cụ Dương cũng có vẻ phức tạp.
Chuyện này cũng không phải việc nhỏ, nếu Hàn Nhã Thanh thật không thể sinh con, vậy chắc chắn chuyện Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh không cần bàn nữa.
“Còn phải hỏi gì nữa, không phải chuyện đã rõ như ban ngày rồi sao?” Ông cụ Dương trực tiếp kết luận.
“Không biết Tầm Chiêu có biết chuyện này hay không.” Bà cụ Dương lại nghĩ đến một vấn đề khác, bà biết đây mới là mấu chốt nhất.