Lúc này, giọng nói của cô không cao, thế nhưng lại vô cùng rõ ràng ở trong căn phòng này. Âm thanh không mang theo bất cứ cảm xúc nào, tự nhiên và bình thản như vậy, bình thản đến mức không thể nghe ra bất cứ khác thường nào.
Trong nháy mắt con ngươi của Đường Lăng chợt lạnh, anh nhìn chằm chằm vào cô: "Lâm Bối, chẳng lẽ là tôi đã quá dung túng em rồi sao?"
Anh không muốn ép cô, anh muốn tiến hành từng bước một, thế nhưng rõ ràng là sáng sớm thái độ của cô không giống. Rõ ràng là cô đã nói chờ anh, vậy mà hiện tại cô lại bày ra gương mặt lạnh như băng này?
Bình thường trông Đường Lăng dịu dàng tao nhã, thế nhưng cho tới bây giờ anh chưa từng là người có tính tình tốt. Hơn nữa đối với chuyện mà anh muốn làm, từ trước tới nay anh sẽ không bao giờ thay đổi, cũng tuyệt đối không từ bỏ.
Lúc này anh tới nước R, một nửa nguyên nhân là bởi vì cô. Nếu như không có chuyện đêm qua và sáng sớm hôm nay, có lẽ nhiều lắm là anh nhìn cô một cái, xem cô có khoẻ mạnh hay không, chứ cũng sẽ không làm gì nhiều hơn.
Nhưng mà rõ ràng là sáng nay cô không phải như thế, trêu chọc anh xong thì muốn rút lui sao?
Cô xem Đường Lăng anh là cái gì?
Lâm Bối nghe anh nói, nhìn thấy dáng vẻ của anh, trong lòng cũng trở nên kinh hãi. Vốn dĩ cô hơi sợ Đường Lăng, mà bộ dạng bây giờ của Đường Lăng thì lại càng đáng sợ.
"Anh Đường, xin hãy tự trọng." Lâm Bối biết mặc dù trong lòng cô sợ nhưng cô nhất định phải chịu đựng.
"Tự trọng..." Đột nhiên Đường Lăng cười khẽ: "Đêm qua lúc em ngủ ở phòng tôi tại sao không nói tự trọng? Sáng sớm hôm nay lúc em hôn tôi tại sao không nói tự trọng?"
Lâm Bối ngoan cố bướng bỉnh, trong lúc nhất thời có chút không biết nên nói cái gì cho phải. Đêm qua đúng là cô ngủ quá sâu, lúc Đường Lăng ôm cô thật sự không có ý thức.
Tuy nhiên Lâm Bối biết, nếu cô nói ra lời này thì e rằng người khác sẽ không tin tưởng. Một người phải mệt đến mức nào thì mới có thể ngủ sâu như thế?
Còn về chuyện sáng nay?
Đó cũng là anh hôn cô, hiện tại anh lại nói như vậy, cứ như là cô chủ động quyến rũ anh?
Lâm Bối âm thầm thở ra một hơi, nhìn anh mà không nói lời nào, tuy nhiên sự lạnh lùng và xa cách lại được biểu hiện vô cùng rõ ràng.
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Chẳng phải sáng nay vẫn còn tốt sao?" Đường Lăng nhìn bộ dạng của cô, có chút tức giận nhưng cũng có chút bất đắc dĩ. Anh không hiểu, chỉ mới có mấy tiếng đồng hồ không gặp, vì sao cô lại đột nhiên biến thành như vậy?
"Đã xảy ra chuyện gì sao?" Đường Lăng thầm nghĩ liệu có phải là trong mấy tiếng anh rời đi đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?
Lâm Bối nghe thấy giọng nói của anh dịu xuống một cách rõ ràng, trong lòng có chút chua xót. Cô biết vừa nãy anh tức giận, hơn nữa cô cũng cố ý muốn chọc giận anh. Cô biết cách làm của mình rất quá đáng.
Cô đã chuẩn bị xong, sau khi Đường Lăng tức giận phẫn nộ, cô có thể thẳng thừng vạch rõ giới hạn. Thế nhưng cô không ngờ anh lại đột nhiên dịu lại.
Cô nhìn thấy sự lo lắng trong con ngươi của anh.
Khoảnh khắc đó, Lâm Bối cảm thấy dường như chính mình đã sắp say trong sự ôn nhu ân cần này. Tuy nhiên cô biết cô không có khả năng, cô là tiểu vương tử của nước R. Một khi thân phận của cô bị bại lộ, cô và mẫu thân của mình sẽ mất mạng, thậm chí còn dính líu đến những người khác.
"Nói cho tôi biết đi, đã xảy ra chuyện gì vậy? Có tôi ở đây, em đừng sợ." Đường Lăng thấy cô không nói thì giọng anh càng thêm dịu dàng. Thái độ của cô quá khác biệt so với buổi sáng, Đường Lăng vẫn cảm thấy có lẽ là đã xảy ra chuyện gì đó.
"Không có chuyện gì cả." Lâm Bối âm thầm cắn răng, bắt ép chính mình tàn nhẫn: "Tôi là tiểu vương tử của nước R, có thể có chuyện gì được chứ? Chỉ là tôi nghe theo lời dặn của đại vương tử tới đón anh Đường mà thôi."
"Lâm Bối, em không thể như vậy được. Sáng nay em còn trêu chọc tôi, bây giờ lại muốn rút lui sao, đó là chuyện không có khả năng." Đường Lăng nghe cô nói, cũng không cảm thấy quá ngoài ý muốn. Phụ nữ chính là như vậy, trước đó ở nước Z cũng như vậy.
Đây mới là cô lúc bình thường, không bình thường chắc là cô của đêm qua và sáng nay.
Chỉ là Đường Lăng không rõ, vì sao sáng sớm nay cô lại đối xử với anh tốt như vậy?
Nếu buổi sáng đã đối xử với anh tốt như vậy, thế thì tại sao bây giờ lại không tốt như vậy nữa?
"Tôi không có." Theo bản năng Lâm Bối phủ nhận, cô không có trêu chọc anh, đêm qua thật sự là cô quá mệt mỏi, còn sáng nay..."
Sáng nay cô nghe nói anh muốn đi gặp Karro cho nên mới lo lắng.
"Không có gì sao? Đêm qua chẳng phải em ngủ trên giường của tôi sao? Còn sáng nay chẳng lẽ em không hôn tôi?" Đường Lăng nhìn thẳng vào cô, giờ phút này anh cố ý muốn ép cô. Anh tuyệt đối sẽ không để cô lùi lại như thế!
Thấy lúc này cô căng thẳng lại có chút chột dạ, trong lòng Đường Lăng còn thoáng qua một chút cảm giác thoả mãn.
"Đường Lăng, anh không nên nói như thế. Hôm qua tôi ngủ quá sâu, thật sự là cái gì cũng không biết." Lâm Bối biết có thể Đường Lăng sẽ không tin lời này của cô, nhưng sự thật đúng là như vậy.
"Thế thì sáng nay? Sáng nay chẳng phải thân thể của em rất phối hợp sao?" Đường Lăng nghĩ đến buổi sáng, trong con ngươi sinh ra mấy phần dịu dàng, anh thích cô như vậy.
"Tôi không có, là do anh..." Lâm Bối vốn định nói là do anh ép buộc tôi, thế nhưng lời đến bên miệng thì làm thế nào cũng không thể nói ra được.
"Em nói chờ tôi, rồi còn nhớ tôi?" Đường Lăng hiểu rõ ý của cô, anh không nhịn được cong môi. Chỉ cần cô không mang dáng vẻ lạnh như băng, những thứ khác anh đều có thể tiếp nhận được.
"Tôi nói là chuyện buổi tiệc, đại vương tử vốn đã sắp xếp xong xuôi, để cho tôi đến tiếp đãi anh." Lâm Bối có chút khẩn trương, trong lòng cũng hơi hốt hoảng. Sớm biết như vậy, lúc đó cô đã không nói như thế, quả thực câu nói đó rất dễ gây hiểu lầm.
Đường cong trên khoé môi của Đường Lăng biến mất, trong con ngươi cũng nhiều thêm một chút ý lạnh: "Được, vậy em nói cho tôi biết, bây giờ em có ý gì?"
Người phụ nữ này đúng là mềm cứng đều không ăn, thật sự là làm cho người ta cực kỳ nhức đầu. Lúc này Đường Lăng cũng không biết rốt cuộc cô suy nghĩ như thế nào, cũng không rõ cô có ý tứ gì.
Nếu như cô muốn cự tuyệt anh, vì sao đêm qua lại biểu hiện như vậy? Vì sao cô lại để mặc anh ôm cô vào phòng?
Anh không tin lúc đó cô ngủ say đến mức một chút cảnh giác cũng không có.
Hơn nữa, sáng sớm hôm nay thái độ của cô đối với anh rõ ràng là không giống. Lúc anh hôn cô, mặc dù cô có chút mâu thuẫn nhưng cũng không hề phản kháng. Hơn nữa anh còn phát hiện cô có cảm giác.
"Anh làm cậu cả Đường của anh, tôi làm tiểu vương tử của tôi, không hề có những thứ khác." Lâm Bối thầm thở phào một hơi, cô tự nói với chính mình cũng chỉ có thể như vậy, phải tự chủ như vậy.
Cô còn chưa nói hết, Đường Lăng đột nhiên đưa tay giữ cô lại, sau đó dùng sức trực tiếp đẩy cô đến bức tường hơi nghiêng ở bên cạnh, tiếp theo môi anh nhanh chóng ép xuống môi cô.
Vốn dĩ thân thể của Lâm Bối vẫn đang khó chịu bởi vì mang thai, hiếm khi được ngủ một giấc thật ngon như tối hôm qua, hôm nay lại được ăn một bữa ngon lành tại khách sạn, cảm giác đã khá hơn nhiều so với ngày hôm qua, cũng không còn phản ứng nôn nghén nữa.
Nhưng mà bây giờ bị Đường Lăng đẩy một cái, thân thể của Lâm Bối bị va chạm và bị đè ép, cảm giác không thoải mái lập tức dâng lên.
Vì thế khi Đường Lăng còn chưa hôn lên môi cô thì cô đã bắt đầu nôn khan.
Cả người Đường Lăng ngây dại, anh trực tiếp bối rối. Anh hôn cô khiến cô buồn nôn như thế sao?
Trong nháy mắt đó, tay của Đường Lăng vô thức nới lỏng vài phần. Lâm Bối lập tức nhân cơ hội thoát khỏi người anh đi qua một bên. Sau khi nôn oẹ hai cái, cô cố hết sức nhịn xuống. Cũng may buổi trưa cô không ăn gì cả cho nên không thật sự nôn ra thứ gì.
Đường Lăng nhìn cô, sắc mặt tối đen, biểu cảm phức tạp: "Em buồn nôn như thế sao?"
Anh hôn cô khiến cô buồn nôn lắm sao?
Lâm Bối nôn khan vì khó chịu, nghe Đường lăng nói thì vô thức trả lời một câu, đương nhiên là buồn nôn, nếu không thì cô cũng sẽ không nôn khan như thế.
Tuy nhiên sau một khắc, Lâm Bối lấy lại tinh thần, đột nhiên cô nghĩ đến một việc. Đường Lăng thấy cô như vậy, có khi nào sẽ phát hiện cô mang thai hay không?
Lâm Bối nâng mí mắt lên nhìn về phía anh, muốn nhìn một chút xem anh có phát hiện ra điều gì không. Chỉ thấy Đường Lăng có chút ngây người, có chút tủi thân, lại mang biểu tình như bị tổn thương khiến Lâm Bối sững sờ.
Lâm Bối chớp chớp mắt, cô cảm thấy chắc là Đường Lăng đã hiểu lầm cái gì đó rồi.
Đương nhiên Lâm Bối là một người thông minh, lập tức hiểu ngay Đường Lăng đã hiểu lầm cái gì, nhưng mà cô cũng không giải thích, ngược lại cô còn cảm thấy Đường Lăng hiểu lầm như thế rất đúng lúc.
"Anh Đường, tôi thật sự rất buồn nôn, cho nên xin anh đừng làm chuyện như vậy nữa." Lâm Bối còn cố ý khiến Đường Lăng hiểu lầm.
Đường Lăng nhìn cô không nói gì, sắc mặt có chút trầm xuống, con ngươi sâu thẳm. Không biết anh đang suy nghĩ những gì?