Cơ Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 972: Chương 972: Anh ta quá xấu xa, cô không phải là đối thủ, nhất định phải ngủ chung (2)




Với năng lực của Bùi Vũ Ninh tuyệt đối sẽ có cơ hội tốt hơn, nhưng mấy năm nay Bùi Vũ Ninh luôn ở bên cạnh người đàn ông đó, chưa hề rời khỏi.

Bùi Vũ Ninh tuy yêu thầm, nhưng rất nhiều chuyện mà Bùi Vũ Ninh làm đều vô cùng rõ ràng, Bùi Vũ Ninh trước giờ đều không có tính cách che che giấu giấu, cho nên những chuyện mà cô làm cũng chưa hề che giấu qua.

Cho nên, tâm tư của Bùi Vũ Ninh ngoại trừ không có bày tỏ với người đàn ông đó ra, thì những cái khác, thứ gì có thể làm thì đều đã làm rồi.

Người đàn ông đó cho dù có là một tên đầu gỗ đi nữa thì cũng phải hiểu được rồi.

Nhưng đã mấy năm rồi, người đàn ông đó không chấp nhận, cũng không từ chối, cứ dây dưa với Bùi Vũ Ninh như vậy, Hàn Nhã Thanh ghét nhất là loại đàn ông như thế.

Cho nên cô càng hy vọng Bùi Vũ Ninh sẽ ở bên cạnh anh Phó này, đương nhiên đây dù gì cũng là chuyện của riêng Bùi Vũ Ninh, cô cũng chỉ là lặng lẽ tạo chút cơ hội cho hai người, những chuyện khác thì vẫn phải để Bùi Vũ Ninh tự mình quyết định.

“Tại sao phòng của tớ là do anh ta đặt chứ?” Bùi Vũ Ninh sững sờ, đôi mắt chớp chớp nhanh chóng, không biết là nghĩ tới gì đó, đôi môi cô theo bản năng bĩu lên.

“Nhã Thanh, tớ nói cậu nghe, anh ta chính là một tên tiểu nhân bỉ ổi, sao cậu có thể để cho anh ta đặt phòng cho tớ chứ.” Bùi Vũ Ninh ghé sát bên cạnh Hàn Nhã Thanh, thấp giọng nói một câu.

Hàn Nhã Thanh sững sờ, cô quen biết Bùi Vũ Ninh lâu như vậy, là lần đầu tiên nghe thấy Bùi Vũ Ninh nói người khác ở sau lưng như vậy, cho nên anh Phó này mấy ngày nay rốt cuộc là đã làm gì với Bùi Vũ Ninh rồi vậy?

Hàn Nhã Thanh nhìn Bùi Vũ Ninh, lòng hiếu kỳ của cô không nặng lắm, nhưng bây giờ vẫn có chút thắc mắc.

Khóe môi Bùi Vũ Ninh mím lại, sau đó ánh mắt từ từ dời đi, chuyện như thế làm sao cô có thể nói ra ngoài miệng được chứ.

Buổi tối hôm trước, cô thật sự quá mệt rồi, liền muốn đi lên giường nghỉ ngơi một chút, trước giờ cô thoải mái quen rồi, tuy trong phòng vẫn còn có một người đàn ông, nhưng cô đã hoàn toàn coi anh ta là bạn công việc.

Trước đây khi cô bận rộn cùng với đồng nghiệp nam, nếu như có người mệt rồi cũng sẽ đi lên giường nằm một chút, nghỉ ngơi một chút.

Cho nên Bùi Vũ Ninh lúc đó thật sự không có nghĩ quá nhiều.

Nhưng khi cô chợp mắt một giấc tỉnh lại thì phát hiện bên cạnh cô có thêm một người đàn ông, hơn nữa người đàn ông này còn ôm cô nữa.

Tay của anh ta thậm chí còn đặt, nắm lấy một chỗ nhạy cảm nào đó của cô.

Chân của anh ta thậm chí còn quấn lấy chân cô nữa.

Vào giây phút đó Bùi Vũ Ninh hoàn toàn ngây người, lúc đó cả nửa ngày cô cũng chưa hồi thần lại được.

Khi cô phản ứng lại, muốn đứng dậy thì người đàn ông đó đột nhiên ôm càng chặt hơn, hơn nữa anh ta đột nhiên trở mình, trực tiếp đè lấy cô, sau đó khẽ mút một cái lên môi của cô.

Sau đó người đàn ông đang đè trên người cô mở mắt ra, rất là tự nhiên, rất là ôn nhu mà nói một câu với cô.

“Chào, bà Phó.” Người đàn ông vừa tỉnh lại, thanh âm khẽ mang chút khàn khàn, nhưng không ảnh hưởng đến việc phát âm, cho nên Bùi Vũ Ninh nghe thấy rất rõ ràng.

Có một khoảnh khắc nào đó Bùi Vũ Ninh nghi ngờ rằng thế giới này có phải đã mơ hồ rồi không, hay là cô đã xuyên việt rồi?

Cô chẳng qua chỉ ngủ chưa tới hai tiếng, mà đã trở thành bà Phó rồi?

Bùi Vũ Ninh đang định phát cáu, vừa định đá người đàn ông này xuống, sau đó tẩn cho một trận, thì sau đó người đàn ông mở đôi mắt mơ màng ra, cực kỳ vô tội mà nói: “Xin lỗi, hồi nãy ngủ mê sảng rồi.”

Vào lúc đó, Bùi Vũ Ninh có một loại cảm giác rất đệch mợ!!

Cho nên ý của anh ta là, anh ta ngủ mê sảng rồi coi cô là bà xã anh ta sao?

Nhưng anh ta có bà xã sao?

Hơn nữa đây là lý do ư? Anh ta ôm cô ngủ, còn hôn cô, một câu như vậy là xong chuyện rồi chắc.

“Xin lỗi, hồi nãy tôi cũng là quá mệt, trong phòng chỉ có mỗi chiếc giường này, tôi không thể ngủ dưới đất được.” Người đàn ông nhìn cô, ánh mắt càng vô tội hơn: “Tôi cũng không biết lúc tôi ngủ lại....”

Bùi Vũ Ninh: “....”

Bùi Vũ Ninh lúc đó trong lòng dù có ngọn lửa lớn đến thế nào thì khi đối diện với ánh mắt vô tội của anh ta, cũng không có phát cáu được.

Hai ngày sau đó, người đàn ông này cứ nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, còn nói phải chịu trách nhiệm với cô.

Thật là xui xẻo!!

Chỉ cần nghĩ đến chuyện hôm đó, Bùi Vũ Ninh liền có thêm vài phần phòng bị với anh ta theo bản năng.

Thanh âm của Bùi Vũ Ninh rất nhỏ, nhưng thính lực của anh Phó cực kỳ tốt, vẫn mang máng nghe thấy, nhưng anh ta không có tức giận, khóe mày khẽ nhướng lên: “Đây là phòng mà tôi đặt cho cô, cho nên cô không cần đi.”

“Vậy phòng của anh đâu? Vậy anh đi đi, anh rời khỏi đi, tôi phải ngủ rồi.” Đôi con ngươi của Bùi Vũ Ninh lập lòe, sau đó theo bản năng mà kéo lấy Hàn Nhã Thanh, hiển nhiên là muốn để người đàn ông đi rồi, mới cho Hàn Nhã Thanh đi.

“Có một chuyện hình như cô quên rồi.” Anh Phó đương nhiên không dễ bị tống cổ như vậy, vốn dĩ anh ta chỉ đặt một phòng này, cho nên anh ta chắc chắn sẽ không đi.

Đương nhiên, anh ta cũng không thể để Bùi Vũ Ninh đi.

“Cái gì?” Sắc mặt Bùi Vũ Ninh khẽ thay đổi, mi tâm nhíu chặt lại, ở cùng nhau mấy ngày nay, cô càng lúc càng phát hiện sự âm hiểm của người đàn ông này.

“Chúng ta ước định, nếu như cô chạy khỏi bên cạnh tôi thì chuyện cô đuổi bạn gái của tôi đi sẽ xóa bỏ toàn bộ.” Anh Phó cười cười, nụ cười đó như đóa sen nở rộ, rất là đẹp.

Nhưng Bùi Vũ Ninh nhìn thấy nụ cười trên mặt anh, lại co rụt cơ thể lại theo bản năng, mỗi lần khi người đàn ông này cười như vậy, đều không có chuyện gì tốt hết.

“Cho nên, từ giây phút chúng ta ước định, tôi cần phải chuẩn bị để không cho cô chạy trốn vào mọi giờ mọi lúc, nếu đã như vậy thì chúng ta chắc chắn cần phải ở cùng nhau mọi giờ mọi lúc, bao gồm ăn cơm, bao gồm làm việc, đương nhiên cũng bao gồm ngủ.”

Lời này anh Phó nói ra nghe như một lẽ dĩ nhiên vậy.

Bùi Vũ Ninh: “....”

Cô muốn lôi tên đàn ông này ra ngoài để tẩn cho một trận, có được không?

Người này sao có thể không biết xấu hổ như vậy chứ?

Còn ngủ cùng nhau nữa?!

Sao anh không lên trời luôn đi?

“Kể từ khi cô đồng ý ước định đó thì hẳn nên nghĩ đến tình huống này rồi, theo ước định của chúng ta, đây là những điều cần thiết và cũng là nên làm.” Anh Phó châm thêm dầu vào lửa giận của một người nào đó với vẻ mặt vô tội: “Tự chính miệng cô đồng ý, bây giờ đừng nói là muốn nuốt lời đó?”

“Tôi đã đồng ý với anh, nhưng cũng không cần đến nỗi ngủ cũng phải ngủ cùng đó chứ?” Bùi Vũ Ninh thở ra một hơi, cật lực đè nén lửa giận trong lòng, chỉ là đã đến bên bờ vực của sự bạo phát rồi.

“Lỡ như cô nhân lúc ngủ chạy trốn thì sao?” Anh Phó nói như một lẽ dĩ nhiên, hơn nữa anh ta cảm thấy cái lý do này vô cùng chính đáng: “Lúc ngủ chính là cơ hội chạy trốn tốt nhất, cho nên tôi không thể không phòng.”

Lồng ngực Bùi Vũ Ninh nghẹn lại, cả nửa ngày cũng không nói ra nổi một câu, là bởi vì tức giận, cũng là vì không biết nên trả lời thế nào.

“Hay là, cô kêu cô Đường đây phân xử đi.” Anh Phó đột nhiên chuyển hướng sang Hàn Nhã Thanh đang xem kịch hay ở một bên.

Hàn Nhã Thanh sững sờ, khóe miệng theo bản năng giựt giựt, cô phát hiện người đàn ông này thật sự quá âm hiểm, quá phúc hắc rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.