Cơ Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1098: Chương 1098: Anh tự làm bậy, không thể sống! bình yên trước bão (1)




“Không muốn nói, chỉ muốn làm.” Tư Đồ Không lại nở nụ cười, trong nụ cười ấy như có gì đó tự giễu, anh ta còn chuyện gì cần nói nữa ư? Bây giờ anh ta chẳng muốn nói thêm gì nữa, anh ta chỉ muốn biến tất cả trở thành hành động thực tế!!

Anh ta vừa nói xong thì lại mạnh mẽ hôn lên môi cô.

“Tôi, ước hẹn năm năm của chúng ta sắp tới rồi, ngày mai mọi chuyện đều kết thúc.” Cơ thể Liễu Ảnh càng thêm cứng đờ, giơ tay theo bản năng định đẩy anh ta ra.

Ước hẹn năm năm của hai người họ sắp kết thúc rồi!

Hơn nữa, chẳng phải anh muốn kết hôn với cô Mục sao?

Sao anh còn muốn...

“Em cũng nói là ngày mai mới kết thúc, đúng không?” Tư Đồ Không ngẩng đầu, hai mắt nhìn cô, lúc này trong mắt anh như mang theo ý cười, nhưng nếu nhìn kĩ thì sẽ phát hiện, bỏ qua nụ cười không chân thực ấy, sâu trong mắt ấy chứa đầy bi thương.

Anh ta biết trong lòng cô ta không có anh ta, cũng không thể có anh ta, thế nên anh ta có làm gì cũng vô ích, anh ta đối xử với cô tốt hơn nữa thì cô cũng không nhận ra, anh ta vì cô mà làm nhiều đến mức nào, cô cũng có thể coi như không thấy.

Thế nên khi biết tin anh sắp kết hôn với người khác, cô chẳng hề đau lòng, mà lại rất vui mừng, sung sướng.

Đối với chuyện của anh ta, dù là chuyện gì của anh ta thì cô chẳng hề để bụng, cũng chẳng lưu ý gì, đã thế, anh ta cần giải thích gì nữa chứ?

Mọi sự khước từ của Liễu Ảnh đều bị câu nói của anh ta chặn lại, đúng rồi, còn một ngày, anh ta là người làm ăn, bản chất của người làm ăn trên người anh ta được thể hiện rất rõ ràng.

Nhưng Liễu Ảnh không hiểu, anh ta sắp cưới cô Mục, vậy chắc là anh thích cô Mục đó đúng không? Anh ta không thể giữ thân vì cô Mục đó được hay sao?

Hoặc là anh ta có thể trực tiếp đi tìm cô Mục Sở Sở đó mà, dù sao cô Mục mới là người mà anh ta muốn kết hôn, cô Mục mới là người vợ danh chính ngôn thuận của anh ta.

“Anh, anh chưa... mang bao.” Liễu Ảnh lấy lại tinh thần thì phát hiện, dù cô có muốn hay không thì có vài việc vẫn cứ tiếp tục,

hơn nữa còn tiến hành tới bước mấu chốt nhất nữa.

Cô biết Tư Đồ Không muốn, cô không từ chối được, không thể từ chối, cô chỉ có thể thừa nhận, năm năm qua luôn như thế.

Cô nhớ đến lúc đầu, chỉ cần anh ta muốn, dù là lúc nào hay ở đâu thì anh ta cũng chẳng kiêng dè gì, cũng chẳng màng đến tâm trạng của cô.

Từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện cô có khó chịu hay không, đến tận bây giờ anh ta cũng không để ý đến chuyện có khiến cô bị thương, có làm cô đau hay không.

Thật ra cô cũng quen từ lâu rồi, đúng không?

Bây giờ còn một ngày cuối cùng, cô có thể làm là không thể để chuyện bất ngờ nào xảy ra, thế nên cần phải làm biện pháp phòng tránh.

Trước đó đều là cô uống thuốc, nhưng thời gian này Tư Đồ Không đột nhiên không cho cô uống thuốc nữa, lần nào cũng là anh ta làm biện pháp phòng tránh.

Mã số thuốc cô uống khi trước chẳng biết đã bị Tư Đồ Không vứt đi từ khi nào.

Khi trước cô uống thuốc tránh thai hàng ngày, mỗi ngày đều phải uống, dừng một thời gian rồi, dù bây giờ có uống tiếp cũng vô ích, thế nên chỉ đành để Tư Đồ Không làm.

Cô không hiểu tại sao Tư Đồ Không lại đột nhiên làm thế, từ trước đến nay Tư Đồ Không chưa bao giờ là kiểu đàn ông sẽ khiến bản thân uất ức, trước đây anh chắc chắn sẽ không thực hiện các biện pháp phòng tránh.

Nhưng thời gian này Tư Đồ Không rất kiên quyết, lần nào anh ta cũng chủ động thực hiện các biện pháp phòng tránh, cô không hiểu lí do, nhưng không uống thuốc cũng tốt cho cô, tất nhiên là cô bằng lòng rồi.

Chỉ cần không xảy ra chuyện bất ngờ thì ai thực hiện biện pháp phòng tránh mà chẳng được.

Nhưng lần này, hiển nhiên Tư Đồ Không quên mất.

Ngày cuối cùng, tuyệt đối không được xảy ra chuyện bất ngờ!!

Tư Đồ Không đột nhiên cười, cười tươi thế kia, anh ta đột nhiên cúi đầu cắn lên má cô, sau đó thì dùng giọng điệu cực kì vô lại nói: “Không muốn mang.”

Liễu Ảnh đột nhiên muốn chửi người, anh không muốn mang thì không mang, đến khi đó lỡ xảy ra chuyện gì thì người mang tội vẫn là cô.

Mẹ nó đàn ông đúng là thứ chẳng ra gì.

Nhưng Liễu Ảnh theo anh ta năm năm cũng hiểu biết không ít về chuyện tránh thai, cô còn biết có thuốc tránh thai khẩn cấp.

Đến khi đó cô có thể đi mua một viên uống là được.

Thuốc tránh thai khẩn cấp rất có hại cho sức khỏe, thế nên năm năm qua cô luôn chọn uống tránh thai hàng ngày, thuốc tránh thai hàng ngày ít gây hại cho cơ thể hơn.

Nhưng ngày mai là ngày cuối cùng, uống một viên thôi cũng chẳng phải chuyện to tát gì.

“Nếu mang thai thì em định làm sao?” Tư Đồ Không thấy cô không kiên trì để anh thực hiện biện pháp phòng tránh, thấy cô cũng không sốt ruột, anh không nhịn được mà hỏi thêm một câu.

“Không đâu.” Liễu Ảnh trả lời rất nhanh, cũng rất khẳng định. Cô sẽ không để cho chuyện như thế xảy ra, hiệu quả của thuốc tránh thai khẩn cấp rất tốt, sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

“Lỡ có thai thì sao?” Tư Đồ Không nghe thấy câu trả lời nhanh chóng khẳng định của cô, ánh mặt nặng nề, nhưng anh ta chưa từ bỏ ý định, anh ta muốn biết, nếu có con với anh thì cô sẽ làm gì?

Cô có giữ lại không?

Cô có thể vì đứa bé mà ở lại bên cạnh anh ta không? Có thể không?

“Phá thai.” Liễu Ảnh sửng sốt, nhưng cô cũng không do dự gì nhiều, vẫn trả lời nhanh như cũ, rất là chắc chắn.

Giữa cô và anh chỉ là một mối thỏa thuận, hôm nay thỏa thuận sắp kết thúc, anh cũng sắp kết hôn rồi.

Nếu cô lỡ có thai thật thì chắc chắn sẽ đi phá, như thế thì tốt cho cả cô lẫn anh ta.

Thật ra đến tận bây giờ cô chưa từng nghĩ tới chuyện có thai, thế nên từ lúc bắt đầu cô đã thực hiện các biện pháp phòng

tránh. Từ ngày đầu tiền ở chung với anh cô đã lên mạng tìm thông tin, sau đó thì trưng cầu ý kiến của bác sĩ, chọn dùng thuốc tránh thai hàng ngày cho chính mình.

Năm năm qua, cô vẫn luôn uống thuốc, không bỏ sót ngày nào, mục đích mà cô làm việc đó chỉ có một, đó là không thể để

chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Vì cô biết rõ mối quan hệ giữa cô và anh, thế nên cô không thể có thai được, nếu cô có thai, với tính cách lạnh lùng của anh, với mối quan hệ giữa cô và anh, anh ta chắc chắn sẽ bảo cô phá thai.

Đến lúc đó, người bị tổn thương vẫn là cô.

Sau khi nhà cô xảy ra chuyện, sau khi cô đi theo anh thì cô đã biết, chẳng có ai sẽ đau lòng, vậy thì chỉ có cô tự thương cho chính mình thôi.

Ánh mắt của Tư Đồ Không trở nên nặng nề, bàn tay nắm lấy bả vai cô siết chặt hơn, lúc này thậm chí anh không khống chế được sức lực của mình, trên làn da trắng ngần của cô lập tức hằn mấy vết.

Vì anh đột ngột dùng sức, Liễu Ảnh đau đớn kêu thành tiếng.

Anh ta còn tưởng rằng, để cô có thai, mang thai đứa con của cô và anh thì có thể giữ cô lại.

Mấy hôm nay anh luôn tính toán làm thế.

Nhưng anh ta chẳng thể ngờ được rằng, cô lại cho anh một câu trả lời là phá thai.

Phá thai?!

Đây là con của cô và anh đó!

Cô ác độc phá đi như thế ư?

Rốt cuộc cô muốn rời khỏi anh đến mức nào?

Tại sao cô lại máu lạnh như thế? Tại sao cô lại tàn nhẫn như thế?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.