Cơ Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 857: Chương 857: Ba, con là con gái ruột của ba (6)




Tại sao bên ngoài văn phòng chủ tịch lại có trẻ nhỏ?

Sao đứa trẻ này lên được đây? Cô bé này là ai thế?

“Là thư ký Lưu dẫn cháu lên đây ạ!” Đường Vũ Kỳ nhìn cô, rồi chỉ trả lời một câu hỏi cuối cùng của cô.

Đường Vũ Kỳ rất thông minh, cô bé biết mình phải trả lời thế nào để giải quyết vấn đề một cách nhanh nhất.

“Thư ký Lưu dẫn cháu lên đây? Vậy chú ấy đâu?” Thư ký Nguyễn nghe cô bé nói là thư ký Lưu dẫn cô bé lên thì rõ ràng vẻ mặt đã dịu xuống, nhưng vẫn hơi nghi ngờ.

“Thư ký Lưu có việc nên đi xuống dưới rồi ạ, chú ấy bảo cháu ngồi đợi ba trong văn phòng của ba.” Đường Vũ Kỳ nhìn cô, rồi nở nụ cười ngọt ngào.

“Văn phòng ba cháu?” Thư ký Nguyễn lại ngẩn người, cô nhìn Đường Vũ Kỳ, rồi mắt bỗng sáng lên: “Ôi cha, dì biết cháu là ai rồi, ba cháu là phó tổng giám đốc Tịch của chúng ta, đúng không?”

Lần trước lúc Đường Vũ Kỳ và Đường Minh Hạo tới đây, thư ký Nguyễn đã nhìn thấy cô bé rồi, nhưng hôm nay lúc bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ tới đây đã cố ý ăn diện thật đẹp, còn mang một mắt kính rất thời thượng, nên thư ký Nguyễn nhất thời không nhận ra.

“Dì ơi, dì nhận nhầm rồi ạ, phó tổng giám đốc Tịch của dì là chồng mẹ Dinh Dinh, chứ không phải chồng mẹ cháu, nên phó tổng giám đốc Tịch không phải ba cháu ạ!” Đường Vũ Kỳ khẽ nhíu mày, rồi nghiêm túc giải thích.

“Hả? Vậy ba cháu là ai?” Thư ký Nguyễn hoàn toản sửng sốt, ba cô bé không phải phó tổng giám đốc Tịch ư?

Chẳng lẽ là do cô nhìn nhầm ư?

Vậy ba cô bé là ai?

Lúc nãy rõ ràng cô bé nói tới văn phòng của ba để tìm ba mà.

Mà tầng này ngoài văn phòng phó tổng giám đốc Tịch, thì chỉ còn văn phòng chủ tịch thôi.

Chẳng lẽ ba cô bé là chủ tịch?

Không, không đời nào.

Mấy tháng trước chủ tịch bọn cô mới kết hôn mà, hơn nữa hai người cũng đã ly hôn rồi, nên chắc chắn không thể có con gái lớn thế này được.

“Ba cháu là chủ tịch của dì ạ.” Đường Vũ Kỳ ngẩng đầu, tuyên bố với vẻ mặt kiêu ngạo, như sợ thư ký Nguyễn lại hiểu lầm, nên công chúa nhỏ còn cố ý bổ sung thêm: “Ba cháu là Dương Tầm Chiêu ạ!”

Công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ nói xong thì ngẩng đầu, đi tới trước cửa văn phòng Dương Tầm Chiêu, rồi mở cửa ra...

Thư ký Nguyễn hoàn toàn chết lặng, đứa trẻ này mới nói gì vậy?

Cô bé vừa nói gì chứ?

Ba cô bé là chủ tịch của cô?

Chuyện, chuyện này không thể nào!

“Ôi mẹ ơi, đó là văn phòng chủ tịch của dì, người ngoài không được tự ý đi vào.” Thấy Đường Vũ Kỳ mở cửa văn phòng chủ tịch, thư ký Nguyễn chưa kịp tỉnh táo lại đã vô thức hô lên.

Người ngoài không được phép tiến vào văn phòng chủ tịch, ngay cả mấy người thư ký bọn họ bình thường cũng không được đi vào.

“Cháu biết mà, nhưng cháu không phải người ngoài, cháu là...” Đường Vũ Kỳ ngừng hành động mở cửa, rồi xoay người, nhìn về phía thư ký Nguyễn, công chúa nhỏ nghiêm túc ngẫm nghĩ một lát, rồi mới nói tiếp: “Cháu là con gái ruột của chủ tịch nhà dì.”

Thư ký Nguyễn nghe công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ nói thế thì hóa đá ngay. Con gái ruột của chủ tịch?

Thư ký Nguyễn vô thức đi tới trước mặt Đường Vũ Kỳ, mấp máy môi, định nói gì đó.

Nhưng bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ lại khẽ phất tay với cô: “Là thư ký Lưu dẫn cháu lên đây, rồi bảo cháu ngồi đây đợi ba, dì cứ đi làm việc của mình đi, đừng để ý đến cháu.”

Giờ Đường Vũ Kỳ rất ra dáng một bà chủ, hoàn toàn xem đây là nhà mình.

Không, nói đúng hơn là xem đây là công ty nhà mình.

Thư ký Nguyễn: “...”

Cô còn có thể nói gì được? Cô biết nói gì đây chứ?

Nếu là do thư ký Lưu thu xếp, vậy thì chắc chắn một thư ký nhỏ bé như cô không dám quản nhiều rồi.

Nếu thư ký Lưu đã dẫn đứa trẻ này lên đây, cho dù cô bé không phải là con chủ tịch, có lẽ cũng có mối quan hệ không bình thường với anh ấy.

“Được, vậy cháu vào trong đợi chủ tịch đi, chủ tịch đang họp, nên phải đợi thêm một lúc nữa, cháu có thích ăn gì không, để dì mua cho cháu.” Thư ký Nguyễn cảm thấy mình không thể bỏ mặc một mình đứa trẻ này ở trong văn phòng như thế được.

“Cảm ơn dì, cháu muốn ăn kem, dì có thể mua giúp cháu không?” Đường Vũ Kỳ vừa nghe thấy có đồ ăn, mắt liền sáng lên, tất nhiên, cô bé thích ăn kem nhất rồi.

“Được, để dì đi mua giúp cháu.” Thư ký Nguyễn cũng không khỏi bật cười trước khuôn mặt tươi cười của công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ.

Đứa trẻ này thật đáng yêu, làm người khác khó mà ghét được.

Thư ký Lưu nhanh chóng đi xuống lầu, người tới giao đồ đã đứng đợi ở dưới lầu rồi, anh nghĩ chủ tịch nhà mình đang đợi mình, nên lấy đồ xong thì vội vàng lên lầu, đi vào phòng họp.

Trong phòng họp, cậu ba Dương đang lắng nghe báo cáo với vẻ mặt vô cảm, thư ký Lưu mở cửa bước vào, rồi đi tới bên anh, đặt đồ trong tay mình tới trước mặt anh.

Thư ký Lưu nghĩ tới chuyện của công chúa nhỏ, trong lòng rất mâu thuẫn, anh biết, anh không nên dẫn cô bé tới văn phòng chủ tịch, nhưng anh đã làm thế rồi, cô bé không hề cho anh cơ hội để hối hận, anh thật sự, thật sự hết cách rồi.

Thư ký Lưu nghĩ, mình có nên nói chuyện này cho chủ tịch biết không, dù gì công chúa nhỏ cũng đang ở trong văn phòng chủ tịch, nên anh không thể nào né tránh được.

Nhưng đúng lúc này, một quản lý cấp cao trong công ty bỗng đặt ra một câu hỏi, cắt ngang lời thư ký Lưu định nói.

Rồi mấy người đó liên tục thảo luận với nhau, còn cậu ba Dương thì khẽ nhíu mày lắng nghe, thư ký Lưu thấy chủ tịch nhà mình hiện rõ sự không vui, thì nhất thời không dám nói chuyện của công chúa nhỏ ra nữa.

Cuộc họp vẫn tiếp tục tiến hành.

Trong Dương thị.

Cuộc họp đã mở gần một tiếng đồng hồ rồi, bởi vì gần đây cậu ba Dương không đề để tâm đến chuyện công ty, nên việc được dồn lại thật sự không hề ít, có rất nhiều chuyện mấy quản lý cấp cao không đưa ra ý kiến thống nhất, nên tranh cãi rất kịch liệt.

Thư ký Lưu vẫn chưa tìm được cơ hội để nói chuyện của công chúa nhỏ.

Nếu là ngày thường khi mở cuộc họp, bọn họ sẽ không dám tranh cãi thế này, nhưng hôm nay rõ ràng cậu ba Dương rất khác thường.

Cậu ba Dương chỉ lặng lẽ ngồi ở đó, không nói gì, cũng không lên tiếng ngăn cản cuộc tranh cãi giữa bọn họ.

Chủ tịch không nói gì, nên bọn họ càng tranh cãi nảy lửa hơn.

“Chủ tịch...” Thư ký Lưu thấy chủ tịch nhà mình vẫn luôn im lặng, cũng chẳng hề nhúc nhích thì khẽ gọi, sao anh cứ cảm thấy chủ tịch lại bắt đầu thất thần rồi đó.

Thư ký Lưu cực kỳ nghi ngờ, lúc nãy chủ tịch nhà anh hoàn toàn không nghe thấy mọi người đang nói gì, mặc dù thân xác chủ tịch đang ở đây, nhưng tâm hồn không biết đã bay đi đâu rồi.

Cậu ba Dương nghe thấy tiếng thư ký Lưu gọi thì ngồi thẳng dậy, hai mắt nhanh chóng lướt qua những người đang có mặt trong phòng họp, mấy người vốn đang tranh cãi bỗng im bặt.

“Tan họp.” Cậu ba Dương bỗng cảm thấy không muốn họp nữa, bắt đầu từ hôm qua, anh gần như không còn hứng thú chuyện gì cả, giờ chuyện trong công ty cũng làm anh cảm thấy hơi phiền chán.

Trong phòng họp mọi người đều hoàn toàn ngơ ngác, tan họp? Vậy là tan họp rồi sao?

Thư ký Lưu ngẩn người, tan họp xong chủ tịch sẽ quay về văn phòng, vậy thì...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.