Cơ Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 985: Chương 985: Ba con tranh đấu, cậu ba dương cao tay (4)




Cô đã đợi rất lâu, còn tưởng rằng cậu ba Dương sẽ không tới, bây giờ cậu ba Dương đã xuất hiện, cô rốt cục có thể thở phào nhẹ nhõm.

Nếu hôm nay cậu ba Dương không đến, kế hoạch của bé Hạo sẽ không thể tiến hành, cô sẽ không có kịch hay để coi rồi.

Không gì có thể ngăn cản cô xem kịch hay.

“Minh Hạo, chính xác thì con muốn làm gì? Bây giờ có thể nói cho cô biết được không? Bằng không, cô không biết phải hợp tác với con như thế nào.” Sở Bách Hà nhìn Đường Minh Hạo, vẻ hưng phấn trong mắt cô sáng lên, đến lúc này rồi, bé Hạo không thể giấu cô nữa, đúng không?

“Thực ra, con cũng không có kế hoạch tỉ mỉ nào.” Mắt Đường Minh Hạo chuyển động theo Dương Tầm Chiêu cho đến khi Dương Tầm Chiêu lên tầng hai.

Khu đấu giá Hồng Nguyệt Lâu chia làm hai tầng, tầng một là sảnh lớn, tương đối trong suốt, tầng hai là phòng riêng dành cho những người có thân phận đặc biệt.

Sở Bách Hà có thể nhận được đặc quyền phòng riêng, vì hôm nay cô có hai thân phận, một là đại diện cho nhà họ Sở.

Thứ hai, là đại diện cho Ngụy Khang, nói một cách chính xác là đại diện cho Mộ Dung Tri. Mộ Dung Tri sẽ sớm tiếp quản tập đoàn Ngụy Khang, gần đây, có rất nhiều việc phải giải quyết. Mộ Dung Tri nhận thư mời từ Hồng Nguyệt Lâu đúng lúc đang ở cùng Sở Bách Hà, dù sao thì Sở Bách Hà cũng phải đến, vì vậy anh đã yêu cầu Sở Bách Hà đại diện giúp.

Đương nhiên, danh tính của cậu ba Dương không cần phải nói.

Thành thiếu chủ của Quỷ Vực Chi Thành cũng ở trong phòng riêng trên tầng hai, và phòng riêng của Thành thiếu chủ nằm giữa phòng riêng của Sở Bách Hà và cậu ba Dương.

Bởi vì là khu đấu giá, phía trước mỗi phòng riêng đương nhiên không đóng kín, nhưng phía trước mỗi phòng đều có một cái rèm châu, nghe nói mỗi hạt của cái rèm đều là hàng tốt, chỉ một tấm rèm của phòng riêng đã là không rẻ.

Có thể nhìn rõ bên ngoài qua tấm rèm châu, nhưng từ bên ngoài sẽ không thể nhìn rõ thấy bên trong, mà ba phòng liền kề thậm chí càng không thể nhìn rõ từ bên ngoài.

“Ý con là gì? Cái gì gọi là không có kế hoạch tỉ mỉ?” Sở Bách Hà nhìn Đường Minh Hạo, đôi mắt cô nhanh chóng mở to, hôm nay cô đến để xem kịch hay, cô đã vô cùng kỳ vọng vào bé Hạo.

Bây giờ bé Hạo nói với cô là không có kế hoạch?

“Đây là Hồng Nguyệt Lâu, không thể lộn xộn được, chuyện duy nhất có thể làm là đấu giá đồ vật thôi.” Mắt Đường Minh Hạo nhìn quanh tầng dưới, ngày hôm qua sau khi trở về, nó đã cẩn thận tra cứu về Hồng Nguyệt Lâu.

Hồng Nguyệt Lâu không phải là một hãng đấu giá bình thường, Hồng Nguyệt Lâu mấy chục năm qua chưa từng mắc sai lầm, mấy chục năm qua cũng không có người nào dám gây sự ở Hồng Nguyệt Lâu, có thể thấy được chủ nhân của Hồng Nguyệt Lâu không đơn giản.

Nó muốn khảo nghiệm Dương Tầm Chiêu, nhưng cũng không muốn gặp rắc rối, gần đây, mẹ đã gặp đủ phiền phức rồi.

Nó không thể giúp đỡ, cũng như không thể gây thêm rắc rối cho mẹ mình.

“Con nói cũng đúng.” Sở Bách Hà sửng sốt, hơi bĩu môi, tuy rằng có chút không muốn, nhưng cô cũng biết có một số chuyện thật sự không thể lộn xộn.

“Vậy chính xác thì nhóc muốn làm gì?” Sở Bách Hà biết rằng cho dù Đường Minh Hạo đã lo liệu, nhưng vì tất cả bọn họ đều ở đây, tuyệt đối không thể không làm gì được, vẫn phải làm gì đó.

Vở kịch hôm nay có thể không gay cấn như cô nghĩ ban đầu, nhưng chắc chắn sẽ rất hấp dẫn.

Bé Hạo nhà cô chưa bao giờ làm cô thất vọng.

“Đến đây rồi thì nhất định phải đấu giá đồ vật rồi.” Đường Minh Hạo thu lại ánh mắt, nở nụ cười tươi tắn, nếu không làm được việc khác thì chỉ có thể đấu giá đồ vật.

“Đấu giá thế nào?” Sở Bách Hà ánh mắt lóe lên nhanh chóng: “Chống lại cậu ba Dương?”

Sở Bách Hà luôn phản ứng nhanh nhất với những trò gây rối như vậy, cô ngay lập tức hiểu ý của Đường Minh Hạo.

Đường Minh Hạo liếc nhìn về phía phòng riêng của Dương Tầm Chiêu, đương nhiên từ chỗ của nó, chỉ có thể nhìn đến góc tường bên cạnh, bên trong hoàn toàn không thấy được bên trong.

“Thực sự bị cô đoán ra.” Sở Bách Hà không đợi Đường Minh Hạo trả lời, nhìn phản ứng của Đường Minh Hạo, cô biết bản thân đã đoán đúng.

“Ý kiến hay đấy, không tồi đâu. Lát nữa chúng ta sẽ giành hết những thứ mà cậu ba Dương nhìn trúng.” Đôi mắt của Sở Bách Hà lại nhuốm màu phấn khích, giành đồ với cậu ba Dương, nghĩ thôi cũng thấy kích động rồi.

“Nhưng mà, con có nhiều tiền như vậy sao?” Sau khi Sở Bách Hà kích động, cuối cùng cũng nghĩ ra một câu hỏi thực tế hơn.

“Bé Hạo, hôm nay con chuẩn bị bao nhiêu tiền?” Sở Bách Hà nhìn chằm chằm Đường Minh Hạo, trong lòng có chút nịnh nọt, cô rất muốn biết hôm nay bé Hạo nhà mình mang đến bao nhiêu tiền?

Cô nghĩ chắc hẳn phải mang rất nhiều, rất nhiều, nếu không sẽ không có đủ tự tin để giành đồ với cậu ba Dương.

Những thứ mà cậu ba Dương nhìn trúng chắc chắn không hề rẻ, mà Minh Hạo phải cạnh tranh với cậu ba Dương, vậy thì phải ra giá cao hơn.

Vì vậy, không có tiền là điều tuyệt đối không thể có, tiền ít cũng là điều tuyệt đối không thể có.

“Con một xu cũng không có.” Đôi mắt của Đường Minh Hạo từ từ quay lại, nhìn về phía Sở Bách Hà, những gì nó nói đều rất bình tĩnh.

Sở Bách Hà vốn là đang hưng phấn chống đỡ cằm nhìn nó, sau khi nghe nó nói xong, cánh tay liền mềm nhũn, cằm gần như trực tiếp đập lên bàn: “Bé Hạo, không phải chứ? Con một xu cũng không mang theo, còn muốn giành giật với cậu ba Dương? “

Lúc này, Sở Bách Hà kinh ngạc đến mức suýt chút nữa nhảy dựng lên, may mà phản ứng nhanh, nhanh chóng áp xuống xúc động của mình.

Tuy nhiên, ánh mắt cô nhìn Đường Minh Hạo lúc này rất phức tạp, bé Hạo nhà cô một xu cũng không mang mà dám giành giật với cậu ba Dương sao?

Bé Hạo nhà cô đang nghĩ gì vậy?

“ Bé Hạo, ngành đấu giá này có quy định, chỉ cần đấu giá thành công thứ gì đó, thì phải trả tiền. mà Hồng Nguyệt Lâu này có quy định nghiêm ngặt hơn. Nếu đấu giá thành công thứ gì đó mà không trả tiền, thì không thể ra khỏi Hồng Nguyệt Lâu” Sở Bách Hà cảm thấy phải nhắc nhở Đường Minh Hạo, tuy rằng muốn xem kịch hay, nhưng cũng không thể không quan tâm đến an toàn của bé Hạo.

Lỡ như bé Hạo của cô bị Hồng Nguyệt Lâu giữ lại thì sao?

“Để cô nói cho con chuyện này. Cô chỉ đến xem náo nhiệt thôi, không định đấu giá gì cả, nên không mang quá nhiều tiền.” Sở Bách Hà phản ứng lớn như vậy vì cô cũng không mang theo nhiều tiền.

Cô sợ rằng lát nữa Bé Hạo đưa giá cao quá tiền của cô sẽ không đủ trả.

“Không sao, cô không cần trả tiền, tự nhiên sẽ có người trả tiền.” Đường Minh Hạo lúc này vô cùng bình tĩnh, hiển nhiên đã có dự tính rồi.

“Bé Hạo, chính xác thì con định làm gì?” Sở Bách Hà nghe Đường Minh Hạo nói: “Con nói sẽ có người trả tiền? Là ai? Chẳng lẽ con gọi toàn bộ nhà họ Đường đến trả tiền?”

Sở Bách Hà chỉ có thể nghĩ đến Đường Lăng vào lúc này, Sở Bách Hà biết rằng Đường Lăng thực sự rất giàu có, việc trả một vài món đồ của Hồng Nguyệt Lâu bằng vốn liếng của Đường Lăng chắc chắn là một chuyện cỏn con.

“Thậm chí con còn không nói với mẹ về chuyện này, làm sao con có thể nói với cậu được, ngoài ra, tiền của cậu con không phải dùng cho mấy chuyện này.” Đường Minh Hạo nhanh chóng liếc nhìn Sở Bách Hà, mặc dù nó còn nhỏ, nhưng nhiều chuyện suy nghĩ rất chu đáo.

Nó cũng biết thân phận của nhà họ Đường đặc biệt, thân phận của Đường Lăng cũng đặc biệt, Đường Lăng tuy giàu có, nhưng cũng không phải dùng cho mấy chuyện này, nếu truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt đến Đường Lăng và nhà họ Đường.

“Đúng, đúng, con nói đúng. Đường Lăng nhất định không thể xuất hiện trong tình huống như vậy.” Sở Bách Hà gật đầu liên tục: “Nhưng ngoài Đường Lăng, còn có ai có thể trả tiền cho chúng ta? Hầu hết người bình thường đều không có khả năng này.. “

“Chẳng lẽ là muốn dùng tiền của công ty Hàn thị sao?” Sở Bách Hà hơi nhíu mày: “Nhưng không đúng, không có nhiều người biết chuyện cô cả nhà họ Đường là tổng giám đốc của Hàn thị, chuyện này còn chưa thể công bố?”

“Đừng đoán bừa, đến lúc đó sẽ biết, dù sao, chúng ta chỉ cần đấu giá đồ đạc thôi.” Đường Minh Hạo cắt ngang suy đoán của cô, cười rạng rỡ hơn, sau đó chậm rãi bổ sung một câu: “Đấu càng nhiều càng tốt.”

“Đấu càng nhiều càng tốt?” Sở Bách Hà lại kinh ngạc: “Bé Hạo, Hồng Nguyệt Lâu này không phải hãng đấu giá bình thường, những thứ trong Hồng Nguyệt Lâu này không hề rẻ, con nói đấu càng nhiều càng tốt là thế nào? “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.