“Con có phải là không cần mạng nữa không? Con có biết hậu quả của chuyện này không? Bọn họ nếu như phát hiện thân phận của con, mẹ với con đều không sống nổi, chúng ta đều phải chết, con rốt cuộc có biết hay không, con sao lại ngu ngốc như vậy, không cẩn thận như vậy chứ?” Giọng nói khiển trách của mẹ Lâm càng lớn, giọng điệu cũng trở nên không tốt rồi!!!
Bởi vì nguyên nhân thân phận của Lâm Bối, bọn họ không có mời người giúp việc, cho nên mẹ Lâm cũng không lo lắng bị người khác nghe thấy.
Lâm Bối đột nhiên có hơi muốn cười, nhưng trong lòng thật sự lạnh dần, thật sự cười không nổi.
“Mẹ lúc đầu khi kêu con nữ giả nam đi vào hoàng thất thì nên nghĩ đến hậu quả của chuyện này, con lúc đó mới có mấy tuổi, con không hiểu, lẽ nào mẹ không hiểu sao?” Lâm Bối từ nhỏ đến lớn đều rất ngoan, đều luôn rất nghe lời của mẹ Lâm, đây là lần đầu tiên Lâm Bối chống lại lời của mẹ Lâm.
Khi cô còn bé không có ba, chỉ có mẹ, cô biết mẹ sống rất khổ, cô cũng rất thương mẹ, cho nên cô từ nhỏ đều nghe lời của mẹ, mẹ bảo cô làm gì thì cô làm nấy, trước đây chưa từng oán trách, nhưng bây giờ trong lòng cô lại có oán giận.
Hoặc là vì chuyện cô mang thai, cũng có thể là vì nguyên nhân khác, người khác...
Lâm Bối không có nghĩ kỹ, cũng không cho phép mình nghĩ kỹ.
Mẹ Lâm ngây ra, mặt mày khó tin nhìn chằm chằm Lâm Bối: “Con, con đây là đang trách mẹ? Con trách mẹ? Con lại trách mẹ?”
“Con chỉ là thuật lại sự thật.” Lâm Bối thầm hít thở một hơi, khiến mình bình tĩnh.
“Con rõ ràng chính là đang trách mẹ, con trách mẹ kêu con nữ giả nam vào hoàng thất, con trách mẹ bắt con mạo hiểm.” Cảm xúc của mẹ Lâm dường như trở nên rất kích động: “Cái đồ không có lương tâm, con sao có thể trách mẹ chứ, nếu không phải là mẹ, con có thể có cuộc sống như ngày hôm nay không? Nếu không phải là mẹ, con bây giờ nói không chừng đang chịu khổ ở đâu đó, nếu không phải là mẹ để con vào hoàng thất, khi con mười mấy sớm đã bị ai đó bắt đi làm người tình rồi, nếu không phải là mẹ để con vào hoàng thất, nói không chừng con bây giờ không biết đã chết ở đâu rồi.”
Lâm Bối sững người, thật ra những lời mà mẹ nói quả thật đều là sự thật, nếu không phải cô không có giả nam tiến vào hoàng thất, lấy tình cảnh của cô lúc đó, những chuyện mẹ nói quả thật rất có khả năng sẽ xảy ra trên người cô.
Dù sao một người phụ nữ đơn thân mang theo một đứa con gái không có ba như cô, ở trong quốc gia kẻ yếu căn bản không có bất kỳ sự bảo đảm nhân quyền nào, cô lại trông có vài phần nhan sắc, sợ là còn chưa trưởng thành đã bị người ta cướp đi rồi.
Đương nhiên cũng có khả năng không biết bị ai đó giết chết lâu rồi.
Lâm Bối không có nói chuyện nữa.
“Mẹ lẽ nào là vì bản thân mẹ sao? Mẹ còn không phải đều là vì con, nếu không phải là vì con, mẹ cần gì phải mạo hiểm như vậy?” Mẹ Lâm túm lấy Lâm Bối, dùng sức lay cô: “Cái đồ không có lương tâm, con sao có thể trách mẹ, con sao có thể...”
“Xin lỗi.” Lâm Bối lần nữa lên tiếng, giọng nói rõ ràng đã khàn đi vài phần: “Xin lỗi, con không nên nói như vậy.”
“Con nghĩ mẹ là vì ham vinh hoa phú quý sao? Con nghĩ mẹ không biết hậu quả khi bị người ta phát hiện hay sao? Con nghĩ mẹ không sợ sao? Nhưng lúc đó mẹ có thể có cách gì chứ? Mẹ có thể có cách gì chứ?” Tình trạng của mẹ Lâm càng kích động hơn, đôi mắt nhìn Lâm Bối đều là sự trách cứ, nước mắt rơi không ngừng, mẹ Lâm thỉnh thoảng còn lay Lâm Bối.
Lâm Bối bị bà ta lay mà đầu có hơi choáng, khả năng là do mang thai, thân thể cũng không quá thoải mái, nhưng Lâm Bối không có giãy ra, cũng không ngăn cản động tác của mẹ Lâm, càng không có nói nửa câu chống lại lời của mẹ Lâm.
Nghe sự trách mắng của mẹ, Lâm Bối lúc này thật sự rất hối hận vừa rồi đã đối đầu với mẹ!!
“Mẹ lúc đó có thể có cách gì chứ? Mẹ bị người khác ức hiếp mẹ có thể nhịn, nhưng mẹ không thể nhìn con bị ức hiếp, con lúc đó đã 8 tuổi, trông trắng trẻo xinh xắn, người gặp người yêu...” Lời của mẹ Lâm khựng lại, người gặp người yêu vốn là một từ tốt đẹp, nhưng lúc này từ trong miệng mẹ Lâm nói ra, rõ ràng không phải chuyện tốt gì.
Cơ thể của Lâm Bối cứng đờ, sắc mặt lập tức thay đổi, cô tự nhiên nghe hiểu lời của mẹ mình.
Cô lúc đó quả thật trông rất đẹp, rất đáng yêu, cô nhớ lúc đó cô đi trên đường, đã bắt đầu có vài người không có ý tốt nhìn chằm chằm cô, thậm chí có mấy lần, cô bị người khác chặn lại.
May mà cô thông minh, cơ thể nhanh nhẹn, đều thoát được.
“Mẹ lúc đó dẫn con không ngừng chuyển nhà đổi nơi khác, con nghĩ là vì cái gì? Mẹ còn không phải là vì không để con bị ức hiếp sao.” Giọng của mẹ Lâm lần nữa vang lên, lần này khiến tai của Lâm Bối có hơi tê dại.
Những chuyện này cô đương nhiên nhớ, hình như từ khi cô sắp 7 tuổi thì mẹ không ngừng dẫn cô chuyển nhà, lúc đó cô không hiểu chuyện gì, cô chỉ nghĩ mẹ là vì nguyên nhân công việc, nhưng bây giờ nghe thấy lời của mẹ, cô cuối cùng cũng hiểu.
“Xin lỗi...” Trong giọng nói của Lâm Bối nhiều thêm vài phần run rẩy, cô thật sự hối hận về lời vừa rồi đã nói, cô gần đây thật sự quá nóng nảy, thật sự quá không nên rồi!
“Con bây giờ nói xin lỗi với mẹ, nhưng trong lòng con những năm này rõ ràng là đang trách mẹ, nếu không vừa rồi con cũng sẽ không nói với mẹ lời như thế.” Mẹ Lâm rõ ràng rất đau lòng, dỗ thế nào cũng không chịu: “Ở đất nước của chúng ta, một người phụ nữ chưa kết hôn mang theo một đứa con gái muốn sống tiếp, thật sự rất khó, rất khó, con đều không hiểu, con căn bản không hiểu.”
“Con hiểu, con hiểu.” Mũi của Lâm Bối cay xè, hốc mắt có hơi ươn ướt, bởi vì cô không chỉ một lần nghe nói chuyện như vậy, hơn nữa cô cũng từng tận mắt nhìn thấy đại nhân cướp những cô gái đó về, hậu quả của những cô gái đó đều không tốt.
Những cô gái bị cướp về đó, có người được sủng hạnh vài phần, sau đó thì bị những đại nhân đó đưa cho người khác, có người không bao lâu sau thì bị vợ cả trong nhà đại nhân hại chết, còn có những người thậm chí trực tiếp bị hành hạ đến chết, kết cục của bọn họ đều rất thảm.
Lâm Bối biết, những đại nhân đó ít nhiều còn có chút kiêng kỵ, những nơi cô không biết, trong tình huống không biết, cô gái như vậy sợ là sẽ càng thảm!
Nếu không phải lúc đó mẹ kêu cô nữ giả nam quay về hoàng thất, kết cục của cô sợ là sẽ càng thảm hơn những cô gái đó!!
“Con nếu như thật sự hiểu thì con sẽ không trách mẹ, con nếu như thật sự hiểu thì con sẽ nhớ cẩn thận mọi nơi, sẽ không để lộ sơ hở, sẽ không bị vương hậu phát hiện.” Mẹ mất kiểm soát cảm xúc như vậy, cũng là vì quá lo lắng, quá sợ hãi.
“Không có, vương hậu không có phát hiện thân phận của con, vương hậu gọi mẹ tới là vì chuyện khác, cho nên mẹ không cần quá lo lắng.” Lâm Bối lúc này mới có cơ hội giải thích cho mẹ Lâm.
Mẹ Lâm sững người, cuối cùng cũng dừng tiếng khóc: “Con nói vương hậu không phải là vì thân phận của con, là vì chuyện khác? Là chuyện gì?”
“Là có người đem con ra so sánh với tam vương tử, bị người của vương hậu nghe được, cho nên vương hậu chính là vì chuyện này cố ý làm khó mẹ.” Lâm Bối thành thật đem chuyện mà vừa rồi nghe ngóng được từ chỗ đại vương tử cho mẹ Lâm.
“Nếu thật sự là như vậy, vương hậu chắc chắn cũng sẽ không dễ dàng tha cho con, chỉ sợ vương hậu luôn nhìn chằm chằm con, con có dự định gì không?” Mẹ Lâm trầm mặc một lát, dừng tiếng khóc, khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
“Đại vương tử kêu con ra nước ngoài trong khoảng thời gian này...” Lâm Bối thầm hít thở một hơi: “Mẹ muốn đi cùng con không?”
“Không, mẹ không thể đi cùng con, mẹ nếu như cùng con rời đi, vương hậu muốn trút giận sẽ không tìm được người, đến lúc đó chỉ sẽ càng thêm tức giận, càng thêm hận con, cho nên con sau khi quay về sẽ càng phiền phức, cho nên mẹ không đi.” Mẹ Lâm vội lắc đầu, mặt mày nhiều thêm vài phần kiên định: “Cho nên mẹ bắt buộc phải ở lại, mẹ khác con, mẹ đối với bọn họ mà nói không có bất kỳ sự uy hiếp nào, vương hậu nhiều nhất chỉ giống như ngày hôm nay hù dọa mẹ, sỉ nhục mẹ, nhưng con thì khác, con bây giờ dù sao mang thân phận tiểu vương tử, là người được đại vương tử tin tưởng nhất, mấy năm nay con lại giúp đại vương giả giải quyết mấy vấn đề khó, vương hậu chỉ sợ sớm đã nhìn con không thuận mắt rồi, chỉ sợ bà ta lần này sẽ mượn chuyện phát huy, tìm chỗ sai của con.”
Lâm Bối nhìn mẹ, có hơi sững sờ, cô luôn cho rằng mẹ của cô mỗi ngày chỉ biết đánh bài đi shopping, cô cho rằng mẹ của cô căn bản không hiểu những cái này, không ngờ, mẹ của cô đều hiểu.
Hơn nữa vì cô, mẹ của cô cam nguyện bản thân chịu ủy khuất.
“Đại vương tử kêu con ra nước ngoài là đúng, con không cần lo cho mẹ, mẹ sẽ không có chuyện, có đại vương tử ở đây, vương hậu cũng không dám làm bừa, con cứ lo cho bản thân trốn ra ngoài...”
Lâm Bối thầm hít thở, mắt có hơi đau, cô cũng biết đại vương tử biết chuyện này, vương hậu không thể làm gì với mẹ.
Dù sao đúng như những gì mẹ vừa nói, mẹ đối với bọn họ không có uy hiếp!
Nhưng cô lại khác!!