Cơ Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 551: Chương 551: Cảm giác này gọi là đau lòng (5)




Anh ta nhìn cô không nói gì, cũng không có phản ứng gì khác, chỉ nhìn cô mãi như thế.

Lúc này Liễu Ảnh vô cùng sợ hãi, cô thật sự sợ anh ta sẽ làm chuyện kia với mình ở đây, cô biết anh ta nổi giận rồi thì chuyện gì cũng có thể làm được.

Năm năm trước, lúc cô vừa bán mình cho anh ta chuyện gì cũng từng xảy ra, còn có chuyện quá đáng hơn cả chuyện này, khi đó chỉ cần anh ta muốn, trước giờ đều không quan tâm đến thời gian, tình huống, đều không quan tâm có thể bị người khác nhìn thấy hay không.

Nhưng rõ ràng hai năm nay anh ta đã bớt phóng túng hơn rất nhiều, sẽ không như trước kia nữa, hai năm nay, hai lần bọn họ đều ở nhà, như vậy ít nhất khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Nhưng bây giờ rõ ràng tâm trạng anh ta không được tốt, nên cô rất sợ.

Sau đó, Tư Đồ Không đột nhiên bắt lấy cô, vừa lôi vừa kéo đi ra ngoài.

Tuy động tác của anh ta rất thô lỗ, nhưng Liễu Ảnh vẫn thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần không phải ở đây là tốt rồi, đây là nhà họ Đường, là nhà của Thanh Thanh, cô không muốn để Thanh Thanh nhìn thấy dáng vẻ ghê tởm của mình.

Tư Đồ Không dẫn cô đi thẳng lên xe, tài xế vẫn luôn đợi ở đó, nhìn thấy bọn họ lên xe thì lập tức lái xe đi.

Tư Đồ Không hạ màn che xuống, sau đó hung hăng hôn lên môi cô, lúc này còn điên cuồng hơn khi đứng ở ban công nữa, động tác của anh ta rất hung hãn, rất dùng sức, làm môi cô đau nhói.

Tay anh ta trực tiếp duỗi về phía trước, dùng sức xé rách áo cô.

Liễu Ảnh thở nhẹ một hơn, nhắm chặt mắt lại, cô biết lần này trốn không thoát rồi.

Năm năm trước, lúc cô mới vừa theo anh ta, anh ta từng làm cô trên xe không chỉ một lần, anh ta chưa bao giờ quan tâm đến chuyện gì, cũng chưa bao giờ xem xem có người hay không.

Khi đó, cô cảm thấy anh ta cố ý muốn khiến mình khó xử, cố ý tra tấn mình.

Khi đó cô mới hai mươi tuổi, cô ngượng ngùng mà bảo thủ, cho nên không ai biết cô đau khổ đến mức nào, khi đó, cô rất hận anh ta, nhưng cô phải nhờ anh ta, cô cần anh ta cứu ba mẹ mình.

Cho nên cô nhịn, nhịn hết lần này đến lần khác, dần dà anh ta cũng không quá đáng như thế nữa.

Cho nên cô đã sắp quên cảm giác khó chịu đó rồi, mà lúc này, anh ta lại khiến cô nhớ lại lần nữa.

Cô nhắm mắt lại, trong lòng thầm đếm, đếm thời gian, đếm ngày, thời gian năm năm đã sắp hết rồi.

Không còn bao lâu nữa, nhanh thôi, sắp kết thúc rồi.

Năm năm trước cô đã nhịn, thì bây giờ cô cũng có thể nhịn.

Tư Đồ Không thấy cô nhắm chặt mắt, vẻ mặt đau đớn, ánh mắt anh ta dần lạnh đi, mỗi lần khi anh muốn cô, cô đều mang vẻ mặt như vậy.

Vẻ mặt đau khổ, sống không bằng chết.

Phải, cô chỉ bán thân thể cho anh, không bao gồm trái tim cô, trái tim cô là để lại cho người đàn ông cô yêu.

Cho nên cô không tình nguyện.

Anh nhớ tới sự nhẹ nhàng, quan tâm, còn có vui vẻ khi nãy lúc cô nói chuyện điện thoại, có một khoảnh khắc, anh ghen ghét đến muốn giết người.

Vậy mỗi lần khi anh muốn cô, có phải trong lòng cô cũng nhớ tới người đàn ông kia không.

Tư Đồ Không nheo mắt lại, đột nhiên cắn một cái lên người cô: “Mở mắt ra nhìn tôi”.

Anh ta đè lên người cô, dùng hết sức đè cô, khiến cô suýt không thở nổi, anh ta muốn cô mở mắt ra, muốn cô biết rõ bây giờ người đang muốn cô là ai.

Mí mắt Liễu Ảnh hơi động đậy, nhưng vẫn nhắm chặt mắt không mở ra, cô không muốn mở mắt, cô nhắm mắt lại còn có thể tự mình lừa mình, sẽ không cảm thấy quá khó chịu nữa.

“Mở mắt ra nhìn tôi, đừng để tôi phải nói lần thứ ba”, Tư Đồ Không nhìn thấy thái độ của cô thì càng nheo mắt lại hơn, cô nhắm mặt như vậy là không muốn nhìn thấy anh đúng không.

“Tư Đồ Không, anh muốn thì muốn, làm thì làm đi, tôi nhìn anh hay không có khác gì nhau?” cuối cùng Liễu Ảnh vẫn mở mắt ra, tức giận nhìn anh ta.

Tư Đồ Không ngây người, ánh mắt hơi loé lên, dường như sự lạnh lùng trên mặt cũng mất đi một chút.

“Có, tôi muốn em thấy rõ người đang muốn em là ai”, Tư Đồ Không chậm rãi nói vào tai cô, lời này nghe hơi mờ ám, nhưng lại mang theo một cảm xúc khác lạ.

Liễu Ảnh giật mình nhíu mày, biết rõ người muốn cô là ai?

Cô đã theo anh ta năm năm rồi, năm năm nay anh ta muốn cô vô số lần, cô có thể không biết anh ta là ai sao, hôm nay người này làm sao vậy.

“Tôi muốn người em thấy trong mắt là tôi”, Tư Đồ Không nhìn chằm chằm cô, im lặng một lát rồi nói tiếp: “Tôi muốn người trong tim em cũng là tôi”.

Nghe thấy câu nói cuối cùng của anh ta, người cô lập tức cứng đờ, trong mắt có ánh sáng lướt qua, cô vô thức dời mắt đi, không, cô bán thân thể của mình cho anh ta, nhưng trái tim cô vẫn là của cô. Trên hợp đồng của bọn họ là cô chỉ bán mình, không bán trái tim.

Thấy phản ứng của cô, Tư Đồ Không nheo mắt lại, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo, sau đó kề sát tai cô, chậm rãi nói ra từng câu từng chữ: “Nói xem, người trong lòng em là ai”.

Nghe thấy lời nói của anh, thân thể Liễu Ảnh lập tức cứng đờ, sau đó không nhịn được run rẩy, lời này của anh là có ý gì?

“Căng thẳng thế làm gì?” cảm nhận được phản ứng quá khích của cô, Tư Đồ Không híp đôi mắt đang chất chứa sự nguy hiểm và khát máu, phản ứng căng thẳng, kịch liệt như vậy rõ ràng là chột dạ mà.

Cho nên, năm năm trước, trái tim cô là thuộc về người đàn ông cô yêu.

Mà năm năm sau, trái tim cô vẫn thuộc về người đàn ông đó.

Tốt, tốt lắm.

“Tôi không hiểu anh đang nói gì cả”, Liễu Ảnh cảm thấy sau lưng mình hơi lạnh lẽo, cô sợ, cô thật sự rất sợ, vì cô hiểu rất rõ thủ đoạn của người đàn ông này.

Vì sợ hãi nên giọng nói của cô lúc này có hơi run rẩy.

“Không hiểu tôi nói gì sao”, Tư Đồ Không vẫn kề sát bên tai cô như trước, khoé môi cong lên nở nụ cười lạnh như băng, cô có thể không hiểu anh đang nói gì ư.

“Không, không hiểu”, giọng nói của Liễu Ảnh càng run rẩy hơn, người cũng run lên theo, cô không biết hôm nay anh ta bị sao vậy, sao đột nhiên lại nói thế.

Chẳng lẽ anh ta vừa nghe thấy cô gọi điện thoại ư?

“Liễu Ảnh, tôi có từng nói với em chưa, lúc ở bên tôi, không thể có bất cứ quan hệ gì với những người đàn ông khác”, khi nói lời này, trong giọng nói của Tư Đồ Không không có gì khác thường, nhưng ánh mắt lại rất lạnh lẽo.

“Tôi không có”, Liễu Ảnh cãi lại theo bản năng, đương nhiên cô nhớ kỹ lời nói của anh ta, cho nên năm năm nay cô chưa từng nói nhiều với những người đàn ông khác dù là một câu, cô vẫn luôn nhịn không liên lạc với Bùi Dật Duy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.