Cơ Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1066: Chương 1066: Cảnh giới cao nhất của không biết xấu hổ, bây giờ tôi đang tự vả vào mặt mình (4)




Ánh mắt Bùi Vũ Ninh chợt lóe, đôi mắt lại nhìn chằm chằm Miêu Ngôn, thậm chí không chớp mắt dù chỉ một giây, dường như cô sợ bỏ lỡ câu trả lời của Miêu Ngôn.

Miêu Ngôn dời mắt nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, con ngươi hơi tối lại: “Vị này chính là...”

Hiển nhiên anh ta không ngờ rằng sẽ có người chất vấn mình thẳng thừng như vậy, lời nói vừa rồi của Sở Bách Hà cũng không trực tiếp đến mức ấy.

Cô chất vấn thẳng thắn như vậy, anh ta muốn chuyển chủ đề cũng khó.

Chỉ là người phụ nữ này là ai, dựa vào cái gì mà dám chất vấn anh ta như vậy?

Trước đây Miêu Ngôn từng gặp Hàn Nhã Thanh ở nước M, nhưng lúc ấy Hàn Nhã Thanh không ngụy trang, còn bây giờ Hàn Nhã Thanh ngụy trang cho nên Miêu Ngôn không nhận ra cô.

“Hàn Nhã Thanh.” Hàn Nhã Thanh nhìn Miêu Ngôn, trả lời rõ từng chữ, thong thả lại cực kỳ rõ ràng.

Miêu Ngôn rõ ràng hơi sửng sốt, đôi mắt hiện lên vài phần kinh ngạc: “Thì ra cô là Hàn Nhã Thanh.”

Trên mặt Miêu Ngôn lập tức hiện lên ý cười: “Cô ngụy trang thành như vậy, tôi hoàn toàn không nhận ra cô, trước kia chúng ta từng gặp mặt, tuy nhiên đấy đã là chuyện của hai năm trước, không gặp hai năm...”

“Anh Miêu, giữa tôi và anh không có chuyện gì để tán gẫu, cho nên mời anh trả lời câu hỏi của tôi.” Hàn Nhã Thanh là người thông minh, sao cô có thể không biết Miêu Ngôn đang cố ý nói sang chuyện khác.

Cố ý muốn dời đi câu hỏi của cô, vậy cũng phải xem cô có đồng ý hay không.

Hôm nay cô nhất định không thể để Miêu Ngôn trốn tránh được, tuyệt đối không để Miêu Ngôn tiếp tục lừa gạt Bùi Vũ Ninh, nếu cô muốn xen vào việc này thì thế nào cũng phải xen vào hoàn toàn!

Miêu Ngôn nghe được lời nói của Hàn Nhã Thanh thì sắc mặt lập tức thay đổi, hiển nhiên anh ta không ngờ Hàn Nhã Thanh lại không cho anh ta mặt mũi như vậy.

Hơn nữa lúc này Hàn Nhã Thanh tiếp tục hỏi vấn đề vừa rồi làm cho anh ta đặc biệt khó xử.

Anh ta biết nếu không trả lời được, chỉ sợ…

Anh Phó vẫn ngồi một chỗ như trước, đôi mắt chăm chú nhìn chất lỏng đỏ rượu trong ly rượu, nhưng đôi mắt như sói của anh ta lại ẩn chứa ý cười.

Người phụ nữ của Dương Tầm Chiêu, quả nhiên không giống bình thường, đủ thắng thắn, cũng đủ khí phách.

Đương nhiên, người phụ nữ của anh cũng không tầm thường, trong mắt anh, người phụ nữ của anh mới là tốt nhất, ưu tú nhất!

Miêu Ngôn nhìn tình hình trước mắt, đầu óc xoay chuyển thật nhanh, anh ta từng nghe nhiều chuyện về Hàn Nhã Thanh, anh ta biết Hàn Nhã Thanh không dễ bị qua mặt như vậy.

Hàn Nhã Thanh chính là chuyên gia tâm lý học tội phạm, không ai có thể đùa giỡn tâm lý trước mặt Hàn Nhã Thanh được, cũng không ai có thể che dấu bất cứ điều gì trước mặt Hàn NhãThanh.

Nếu chỉ là một mình Sở Bách Hà, anh ta hoàn toàn có thể không để ý tới, nhưng là Hàn Nhã Thanh thì không được.

Miêu Ngôn biết, có Hàn Nhã Thanh ở đây, anh ta muốn xuống tay từ Bùi Vũ Ninh là rất khó.

Trong lòng Miêu Ngôn hiểu được, nếu hôm nay anh ta không nói rõ thái độ thì sợ là khó có thể đưa Bùi Vũ Ninh trở về.

Vốn anh ta tin tưởng có thể dỗ dành Bùi Vũ Ninh quay về, nhưng điều kiện tiên quyết là không có Hàn Nhã Thanh ở đây.

Miêu Ngôn âm thầm thở một hơi, cân nhắc vài giây rồi mới nhìn về phía Bùi Vũ Ninh, nhẹ giọng cười nói: “Đương nhiên tôi thích Vũ Ninh, tôi vẫn luôn rất thích Vũ Ninh.”

Lúc Miêu Ngôn nói lời này, giọng nói rất dịu dàng, nhưng trong lòng cũng rất buồn bực, anh ta biết Bùi Vũ Ninh vẫn luôn rất thích anh ta.

Nhưng anh ta lại không thích Bùi Vũ Ninh, chỉ là năng lực của Bùi Vũ Ninh thật sự rất mạnh, vì giữ Bùi Vũ Ninh lại bên người, anh ta bèn không nói điều này ra,

Đương nhiên, bên cạnh anh ta không chỉ có một mình Bùi Vũ Ninh, nếu anh ta đã đồng ý với Bùi Vũ Ninh, nói không chừng những người khác thích anh ta có thể sẽ rời đi vì không muốn thương tâm.

Anh ta không muốn để Bùi Vũ Ninh rời đi, giống như vậy, anh ta cũng không muốn những người khác rời đi.

Tuy nhiên Miêu Ngôn nghĩ dù sao bây giờ cũng đang ở bên ngoài, tuy rằng đây là yến hội của Ngụy Khang, nhưng lúc này không có nhiều ở ở trong góc, anh ta cũng không nói to, ngoài mấy người bọn họ thì không còn ai nghe được cả.

Dù thế nào cũng đưa Bùi Vũ Ninh về trước rồi nói sau, chờ trở về rồi, anh ta tự có cách giải quyết.

Lúc đó anh ta có thể tìm một lý do để giải thích cho Bùi Vũ Ninh, ví dụ như nói anh ta nói thích là thích kiểu anh trai thích em gái…

“Anh Miêu, anh nói thích là loại thích của đàn ông dành cho phụ nữ mà tôi nghĩ đúng không?” Hàn Nhã Thanh là người khôn khéo đến mức nào, cho dù Miêu Ngôn che dấu rất tốt, cô cũng nhìn ra tâm tư của Miêu Ngôn.

Cho nên, nếu muốn nói, vậy chỉ có thể nói hoàn toàn rõ ràng.

Cô tuyệt đối sẽ không cho Miêu Ngôn có cơ hội tiếp tục lừa dối Bùi Vũ Ninh.

Miêu Ngôn hiển nhiên không ngờ Hàn Nhã Thanh lại tiếp tục truy vấn, nhất thời anh ta rõ ràng ngẩn người, tuy nhiên nếu Hàn Nhã Thanh đã hỏi, nếu anh ta không trả lời thì tuyệt đối không được.

Dù sao bây giờ chuyện cũng đã đến nước này, rút bỏ những gì anh đã làm trước đây là hoàn toàn vô nghĩa.

“Đúng vậy.” Miêu Ngôn chỉ có thể kiên trì gật đầu, cục diện như vây giờ, chỉ có thể tạm giải quyết trước, đợi trở sau khi trở về, anh ta cần nghĩ cách giải quyết khác.

Ở phương diện tình cảm, Bùi Vũ Ninh đặc biệt ngốc nghếch, anh ta tự nhiên có cách đối phó Bùi Vũ Ninh.

“Đàn anh, anh, anh...” Bùi Vũ Ninh nghe được lời nói gần như trực tiếp tỏ tình của Miêu Ngôn thì trong lòng rất kích động, rất vui sướng.

Cuối cùng đàn anh cũng nói, đàn anh thích cô!

Là kiểu thích của đàn ông thích phụ nữ.

Cuối cùng cô cũng chờ được.

Anh Phó vẫn luôn nhìn chằm chằm chén rượu, lúc này cũng không khỏi ngước mắt nhìn Bùi Vũ Ninh, nhìn thấy vẻ mặt kích động của Bùi Vũ Ninh vào lúc này, dáng vẻ hoàn toàn là nói cũng nói không nên lời, đôi mắt anh ta bốc lên lửa giận.

“Được rồi, xem em kích động kìa.” Miêu Ngôn nhìn thấy Bùi Vũ Ninh kích động thì rất vừa lòng, hơn nữa còn có cảm giác đặc biệt thành công, dù sao Bùi Vũ Ninh là thật sự thích anh ta.

Dù sao Bùi Vũ Ninh cũng toàn tâm toàn ý với anh ta.

“Nếu em đã ra ngoài nhiều ngày như vậy thì bây giờ cũng nên đi về rồi, về cùng anh đi.” Mục đích chính của Miêu Ngôn là đưa Bùi Vũ Ninh trở về, nếu không vừa rồi anh ta cũng không bị Hàn Nhã Thanh ép nói ra những lời này.

Anh ta nghĩ, anh ta đã nói ra câu trả lời mà Hàn Nhã Thanh muốn, như vậy Hàn Nhã Thanh sẽ không còn lý do ngăn cản mình nữa.

Giờ phút này, Hàn Nhã Thanh quả thật không còn lý do ngăn cản anh ta nữa, dù sao Miêu Ngôn cũng đã biểu lộ thẳng thắn tâm lý của mình với Bùi Vũ Ninh, nếu Bùi Vũ Ninh đồng ý trở về cùng Miêu Ngôn, không ai có lý do ngăn cản cả.

Mặc dù trong lòng Sở Bách Hà có chút không cam lòng, nhưng cô ta cũng không thể ngăn cản được.

Lúc này, anh Phó vẫn đanh nhìn Bùi Vũ Ninh chằm chằm, đôi mắt anh ta nhìn thẳng vào mặt Bùi Vũ Ninh.

Dường như anh ta đang đợi Bùi Vũ Ninh trả lời.

Nhưng trong lòng anh ta hiểu rõ, Bùi Vũ Ninh rất thích đàn anh của mình, bây giờ đàn anh còn thổ lộ với cô ấy.

Cô nhất định sẽ đồng ý trở về cùng đàn anh.

Biết rõ kết quả như vậy, trong lòng anh ta vẫn có tia hy vọng, hy vọng sẽ có một kế quả khác.

Chỉ là trong lòng anh ta hiểu được, khả năng của kết quả này là vô cùng nhỏ, nhỏ bé vô cùng…

Lúc này, rõ ràng Bùi Vũ Ninh cũng hơi ngây ra, có thể là quá vui sướng, nhất thời không biết nên làm gì.

Bùi Vũ Ninh đứng yên tại chỗ, không hề động đậy, cũng không nói chuyện.

“Đi thôi, về cùng anh.” Miêu Ngôn giơ tay ra, nghiêng người đến trước mặt cô, hiển nhiên muốn nắm lấy tay Bùi Vũ Ninh.

Ánh mắt Bùi Vũ Nhi chợt lóe lên, rõ ràng càng thêm hưng phấn, cô vô thức đưa tay lên, vươn tay về phía Miêu Ngôn.

Anh Phó lập tức nheo mắt, hàn băng và lửa nóng trong mắt giao hòa cùng một chỗ.

Nếu cô ấy đồng ý với đàn anh của minh, anh...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.