“Trác Thanh, hiện tại em đang ở đâu? Chuyện gì đã xảy ra? Không phải em đi nấu thuốc cho Viên Ngữ sao? Sao em không quay lại, em có biết Viên Ngữ đã tỉnh lại chưa?” Điện thoại vừa được kết nối, giọng của Trác Hiểu Lam truyền đến, lại còn tự nhiên như vậy!!
Vẫn như mây trôi nước chảy, giống như trước đó chẳng hề xảy ra chuyện gì, dường như cô ta vẫn là một đàn chị tốt.
Lúc này Trác Thanh đang mở loa ngoài, cho nên khi Trác Hiểu Lam nói thì tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe được rõ ràng.
“Mẹ kiếp, hôm nay tôi đã được mở mang tầm mắt rồi.” Cố Ngũ kinh ngạc há hốc miệng, anh ta đã gặp qua rất nhiều người không biết xấu hổ nhưng chưa từng gặp ai không biết xấu hổ tới mức như vậy, nếu lúc trước ở biệt thự bọn họ không tận tai nghe được Trác Hiểu Lam nói muốn nổ banh xác bọn họ thì Cố Ngũ vẫn còn nghĩ bọn họ hiểu lầm Trác Hiểu Lam.
Cố Ngũ biết có một số người thích giả bộ, nhưng giả bộ tới mức giống như Trác Hiểu Lam thì tuyệt đối không tìm ra được người thứ hai.
Giờ phút này Cố Ngũ vừa vặn ngồi vào trong xe, mặt vừa lúc hướng vào bên trong, cho nên lời nói của Cố Ngũ không lọt vào trong điện thoại, Trác Hiểu Lam ở đầu kia cũng không nghe thấy được.
Khóe môi Hàn Nhã Thanh không khỏi giật giật, Trác Hiểu Lam như vật thật sự khiến cho người ta không biết nói gì.
Dương Tầm Chiêu lạnh mặt, không có bất kỳ biểu cảm nào, cũng không nói gì.
“Chị có chuyện gì? Nói đi.” Giờ phút này sắc mặt Trác Thanh rất khó coi, vốn anh ta còn tưởng rằng Trác Hiểu Lam gọi điện thoại cho anh ta là để xin lỗi, cho dù Trác Hiểu Lam không trực tiếp nói lời xin lỗi anh ta thì anh ta cũng nghĩ rằng có lẽ trong lòng Trác Hiểu Lam cũng có một chút áy náy, nhưng Trác Thanh không ngờ là Trác Hiểu Lam lại làm như không có chuyện gì, giống như chuyện lúc trước không phải do cô ta gây ra.
Hay là Trác Hiểu Lam cho rằng anh ta không biết những chuyện mình đã làm? Chẳng lẽ Trác Hiểu Lam nghĩ anh ta là kẻ ngu?
Giờ phút này rõ ràng giọng điệu của Trác Thanh hơi lạnh lùng, còn hơi không kiên nhẫn nữa, nói thật đối mặt với một người giả dối như Trác Hiểu Lam, Trác Thanh cảm thấy không biết mình còn có thể nói cái gì.
“Bây giờ em đang ở đâu?! Lúc nào trở về? Không phải em rất lo lắng cho Viên Ngữ sao? Bây giờ Viên Ngữ đã tỉnh lại rồi, em...” Cũng không biết Trác Hiểu Lam nghĩ thế nào lại làm như không có việc gì nói đông nói tây, giống như người khác đều là đồ ngu, không biết chuyện gì xảy ra vậy.
“Trác Hiểu Lam, có chuyện nói thẳng, rốt cuộc chị muốn làm gì?” Thực sự Trác Thanh không nghe nổi nữa nên trực tiếp cắt ngang lời Trác Hiểu Lam, anh ta cảm thấy nếu còn tiếp tục nghe nữa thì anh ta sẽ nôn ra mất, trước giờ anh ta không biết Trác Hiểu Lam lại không biết xấu hổ tới mức như vậy.
“Chị có thể muốn làm gì được chứ?! Chị chỉ muốn hỏi xem em như thế nào thôi, chị lo lắng cho em...” Đương nhiên Trác Hiểu Lam cũng nghe ra được sự mất kiên nhẫn trong giọng nói của Trác Thanh, thậm chí có thể nói là chán ghét, thật ra nghe được giọng điệu như vậy của Trác Thanh, Trác Hiểu Lam chắc chắn sẽ tức giận, nhưng cô ta không quên mục đích của cuộc điện thoại này, cô ta muốn hỏi thăm một chút tình hình của Hàn Nhã Thanh, cô ta muốn biết Hàn Nhã Thanh đã chết chưa?!
Đương nhiên, khi điện thoại kết nối, cô ta biết Trác Thanh chưa chết trong lòng đã có một dự cảm không tốt, mặc dù cô ta gọi điện thoại cho Trác Thanh nhưng thật ra cô ta rất hi vọng điện thoại bị mất liên lạc hoặc không có người nghe máy, bởi vì như vậy mới có khả năng lớn là Trác Thanh đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hàn Nhã Thanh ở cùng với Trác Thanh, Trác Thanh xảy ra chuyện thì khả năng Hàn Nhã Thanh xảy ra chuyện cũng sẽ lớn hơn, nhưng cô ta không ngờ rất nhanh đã có người nghe điện thoại, trong nháy mắt đó, lòng cô ta đột nhiên trầm xuống.
Mặc dù trong lòng rất bất mãn, rất tức giận, nhưng Trác Hiểu Lam vẫn nhẫn nại không nổi giận khách sáo nói chuyện với Trác Thanh.
“Tôi chịu đấy, người này thật con mẹ nó quá lợi hại!!” Cố Ngũ còn chưa ngồi vững đã cảm thấy mình suýt chút nữa ngã khỏi ghế, thật sự kinh hãi trợn mắt há hốc miệng, anh ta thật lòng không biết làm sao Trác Hiểu Lam lại có thể nói ra được những lời này.
“Chị lo lắng cho tôi? Trác Hiểu Lam chị nói như thế có cảm thấy buồn cười không? Lúc ở biệt thự, chị cho người mang theo bom muốn khiến tôi nổ chết, sau khi tôi chạy ra khỏi biệt thự, chị lại cho người tới giết tôi, bắn tôi thành tổ ong vò vẽ, mấy vết súng trên người tôi bây giờ đều do chị ban tặng, bây giờ chị lại nói là lo lắng cho tôi? Chị lo lắng cho tôi như vậy à? Trác Hiểu Lam, sao chị có thể nói được lời này ra khỏi miệng cơ chứ?” Trác Thanh nghe thấy Trác Hiểu Lam nói lo lắng cho mình thì bật cười, anh ta thật sự không ngờ tới lúc này rồi mà Trác Hiểu Lam vẫn còn có thể nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy.
Giờ phút này anh ta chỉ cảm thấy châm chọc, vô cùng châm chọc.
“Trác Hiểu Lam, tôi là em trai ruột của chị đấy, lúc chị muốn nổ chết tôi và cho người giết tôi, chị có lo lắng cho tôi không.” Lúc này giọng nói của Trác Thanh đã cao hơn mấy phần, không phải anh ta tức giận mà chỉ cảm thấy hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, Trác Hiểu Lam không hề áy náy coi như thôi, đây còn có thể nói ra rằng lo lắng cho mình, anh ta cũng coi như được mở con mắt.
“Không phải cậu vẫn tốt đấy sao? Nói lung tung mê sảng cái gì thế?” Trác Hiểu Lam nheo mắt lại, giọng điệu rõ ràng cũng lạnh đi mấy phần, hiển nhiên cũng đã mất đi sự nhẫn nại, bây giờ chuyện xảy ra đã không còn nằm trong sự khống chế của cô ta nữa cho nên cô ta lo lắng, cô ta sốt ruột, thậm chí là sợ hãi, giờ phút này tự nhiên cô ta không thể nào duy trì được sự tỉnh táo bình thường nữa.
Trác Thanh: “...”
Trác Thanh tức đến mức bật cười, cho nên, đối với Trác Hiểu Lam mà nói, bây giờ anh ta vẫn bình thường thì những chuyện Trác Hiểu Lam đã làm trước kia sẽ có thể xem như chưa từng xảy ra?
Bây giờ anh ta còn sống, vậy Trác Hiểu Lam không có gì sai rồi?
Rốt cuộc đây là logic bá đạo gì vậy Trác Hiểu Lam?
“Cho nên, tôi còn sống, chị rất thất vọng đúng không?” Trác Thanh không muốn nói như vậy, nhưng rõ ràng ý tứ hiện tại của Trác Hiểu Lam là như thế này, tuy Trác Hiểu Lam che dấu nhưng Trác Thanh vẫn có thể cảm nhận được, lúc Trác Hiểu Lam thấy anh ta nghe điện thoại đã chần chờ và thất vọng.
Cho nên, anh ta không chết, thật sự đã khiến Trác Hiểu Lam thất vọng rồi.
Trác Thanh không thể tin được trên đời này lại có một người chị gái như vậy?
“Cậu có ý gì vậy? Tôi là chị gái ruột của cậu, làm sao tôi có thể...” Trác Hiểu Lam vẫn còn ngụy biện, chỉ là bây giờ cô ta đang phải đối mặt với quá nhiều chuyện ngoài ý muốn nên không thể hoàn toàn giữ vững tỉnh táo được, sự nhẫn nại cũng không tốt như trước kia, cho nên lời ngụy biện của cô ta nghe vô cùng yếu ớt, mà còn rất buồn cười.
“Chị là chị ruột của tôi, bây giờ chị lại nói với tôi chị là chị ruột của tôi, vậy lúc chị muốn nổ chết tôi chị có nghĩ tới chị là chị ruột của tôi không, lúc chị cho người giết tôi chị có nghĩ tới chị là chị ruột của tôi không?” Giọng điệu của Trác Thanh rất là châm chọc, rất rất châm chọc, thật sự vô cùng châm chọc.
“Trác Thanh, tôi cảm thấy có lẽ cậu đang hiểu lầm tôi.” Tuy vào thời điểm này rồi nhưng Trác Hiểu Lam không hề tỏ ra áy náy, thậm chí cũng không hề thừa nhận sai lầm, cô ta vẫn muốn giảo biện.
Trác Hiểu Lam tuyệt đối là loại người cho dù có bày chứng cứ ra trước mặt nhưng vẫn cãi chày cãi cối để ngụy biện.
Đương nhiên, muốn làm được như vậy thì da mặt phải đủ dày.
“Tôi không hề hiểu lầm, tôi hết sức rõ ràng tất cả mọi chuyện, hơn nữa tôi còn vừa mới trở về từ cõi chết, cho nên không có bất kỳ hiểu lầm gì hết.” Trác Thanh thực sự không muốn nhiều lời với Trác Hiểu Lam nữa, nghe Trác Hiểu Lam nói, anh ta cảm thấy rất buồn nôn, cảm giác chán ghét kia từ lúc sinh ra tới bây giờ anh ta chưa từng có.
“Trác Hiểu Lam, chị gọi điện thoại tới chính là muốn xem xem tôi có còn sống hay đã chết đúng không?” Trác Thanh không ngu ngốc mà ngược lại anh ta rất thông minh, cho nên anh ta sớm đã biết rõ mục đích khi Trác Hiểu Lam gọi điện thoại cho anh ta.
Lúc trước, sở dĩ anh ta hỏi Trác Hiểu Lam nhiều như vậy, chính là muốn xem một chút rằng sau khi cô ta làm những chuyện kia với anh có cảm thấy áy náy chút nào không.
Sự thật chứng minh là, không hề có.
Trác Hiểu Lam: “...”
Tuy mặt Trác Hiểu Lam dày, tuy Trác Hiểu Lam biết cách giảo biện, nhưng giờ phút này lại cứng miệng, một khắc này, Trác Hiểu Lam cũng không biết phải giảo biện thế nào.
Nhưng Trác Hiểu Lam vẫn là Trác Hiểu Lam, rất nhanh cô ta đã lấy lại tinh thần, lần nữa dối trá nói: “Trác Thanh, vì tôi lo lắng cậu...”
“Trác Hiểu Lam, đừng giả bộ nữa, giả dối quá rồi, hoặc phải nói là chị gọi điện thoại tới là muốn xem xem Thanh Thanh còn sống không mới đúng.” Trác Thanh trực tiếp cười lạnh thành tiếng, bây giờ anh ta thật sự không muốn nghe Trác Hiểu Lam nói thêm câu nào nữa, không muốn nghe giọng nói của Trác Hiểu Lam, nếu Dương Tầm Chiêu không bảo anh ta nghe điện thoại thì bây giờ anh ta đã cúp điện thoại rồi.
Nhưng nếu Tầm Chiêu đã bảo anh ta nghe điện thoại, vậy đương nhiên anh ta cũng nên giúp Tầm Chiêu hỏi ra một chút manh mối.
Lần này Trác Hiểu Lam lại im lặng, hơn nữa thời gian Trác Hiểu im lặng lần này rõ ràng còn lâu hơn so với lần trước, một lát sau, giọng nói của Trác Hiểu Lam mới lại vang lên: “Đúng rồi, cậu và cô Đường cùng đi ra, hai người thế nào rồi? Sao lâu như vậy rồi mà hai người vẫn chưa trở về?”
Mặc dù lần này Trác Hiểu Lam lại hỏi thăm thêm một người nữa, nhưng dụng ý của cô ta lại lộ ra quá rõ ràng, mục đích mà cô ta muốn che đậy càng ngày càng hiện rõ.