“Anh không sợ em hận anh sao?” Hàn Nhã Thanh rất muốn biết rốt cuộc lúc này trong đầu cậu ba Dương đang nghĩ những gì đấy?!
Cô cảm thấy tư duy của cậu ba Dương giờ phút này hoàn toàn không bình thường!
Cậu ba Dương sửng sốt, đôi mắt nhìn thẳng cô, nhất thời như thể có chút ngây người, dáng vẻ hơi ngây ngốc, rõ ràng vừa rồi cậu ba Dương căn bản chưa hề nghĩ tới vấn đề này.
Mà lúc này Hàn Nhã Thanh đưa ra câu hỏi này, cậu ba Dương hiển nhiên đang nghiêm túc suy nghĩ về nó.
Hàn Nhã Thanh buồn cười, quả nhiên, không thể ôm hy vọng quá lớn vào người có chỉ số thông minh âm mà.
“Ý của em là em sẽ hận anh vì chuyện của Bùi Dật Duy?” Sau khi cậu ba Dương hồi phục tinh thần, trong ánh mắt nhìn Hàn Nhã Thanh hình như có thêm chút cảm xúc khác lạ.
“Trong lòng em, anh vẫn không quan trọng bằng Bùi Dật Duy?” Giọng nói Dương Tầm Chiêu trầm xuống nhưng lại không phân biệt rõ lắm.
Hàn Nhã Thanh sắp không nhịn cười nổi nữa rồi, có điều cô vẫn cố nhịn, cô trầm mặt xuống, trông rất nghiêm túc: “Anh nghĩ sao?”
“Hàn Nhã Thanh, chúng ta còn có hai đứa con đấy.” Cậu ba Dương nặng nề thở mấy hơi, lúc này vẫn còn đang nghiến răng nhưng đã bớt đi sự tức giận của lúc trước, thay vào đó là cảm xúc khác, giống như có chút căng thẳng, còn có cả lo lắng.
Mà giờ phút này, cậu ba Dương cũng thay đổi xưng hô rồi, không phải Nhã Thanh, mà là Hàn Nhã Thanh. ngôn tình sủng
Lúc này rõ ràng cậu ba Dương đã không có đủ tự tin với chính mình, thế nên mới lấy hai bé con ra.
“Hay là, em dẫn theo hai bé con…” Hàn Nhã Thanh tiếp tục cố ý trêu anh, đầu óc lúc này thật sự không thể động não chút nào nữa rồi.
“Hàn, Nhã, Thanh.” Dương Tầm Chiêu thẳng giọng khẽ quát lên, từng câu từng chữ đều có tính uy hiếp rõ ràng.
Cô có ý gì? Cô còn muốn dẫn theo hai bé con đi tái hôn với Bùi Dật Duy? “Em muốn ly hôn?” Cậu ba Dương im lặng vài phút, khi anh ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt hình như có hơi đỏ lên.
Hàn Nhã Thanh ngây ra, nhất thời không nói được gì. Hóa ra đây chính là cách lý giải của anh à, vậy là cậu ba Dương lúc này thật sự một chút chỉ số thông minh cũng không còn nữa rồi.
“Nhắc nhở một chút, chúng ta còn chưa kết hôn đâu?” Hàn Nhã Thanh cảm thấy cô phải nhắc nhở cậu ba Dương vấn đề này, bọn họ còn chưa kết hôn, vì vậy căn bản không tồn tại vấn đề ly hôn.
“...” Cậu ba Dương khựng lại, nhất thời không nói gì, chỉ nhìn Hàn Nhã Thanh như vậy.
Rõ ràng anh không ngờ được cuộc nói chuyện giữa hai người lại thành ra như bây giờ.
Đúng vậy, bọn họ còn chưa kết hôn, vì vậy ý của cô là, nếu như cô muốn ở bên Bùi Dật Duy thì có thể trực tiếp đi tìm Bùi Dật Duy.
Anh không nói gì, Hàn Nhã Thanh cũng không nói gì, cô cho anh thời gian, đợi anh phản ứng lại.
Hàn Nhã Thanh đợi một lúc lâu, cậu ba Dương có vẻ cuối cùng cũng lấy lại tinh thần: “Em? Thật sự muốn ở bên Bùi Dật Duy?”
Nghe được câu nói kìm nén một hồi lâu khó khăn lắm mới tuôn ra được của anh, Hàn Nhã Thanh thật sự chán nản, đầu óc anh có vấn đề rồi sao?
Hàn Nhã Thanh tức giận, trực tiếp giơ chân đá anh: “Anh có thể cút được rồi đấy.”
“Dựa vào cái gì?” Dương Tầm Chiêu vốn dĩ đã rất tức giận rồi, lúc này nghe được lời cô nói, vô thức đáp lại một câu: “Đây là văn phòng của anh.”