Cơ Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1143: Chương 1143: Cậu ba dương khoe khoang (2)




Sự kinh ngạc qua đi là niềm vui sướng làm cho tâm trạng lập tức tốt hơn, nhưng bạn học nhỏ Đường Minh Hạo kiêu ngạo, tuy rằng lúc này tâm trạng của cậu không tệ nhưng cũng không lộ ra ngoài, không muốn để Dương Tầm Chiêu biết.

Cậu không thể hoàn toàn chấp nhận Dương Tầm Chiêu bởi vì một câu khen ngợi của Dương Tầm Chiêu được, hơn nữa Dương Tầm Chiêu khen cậu làm không tệ chỉ có thể chứng minh Dương Tầm Chiêu công nhận năng lực của cậu, không có nghĩa Dương Tầm Chiêu thích đứa con trai này.

“Hừ.” Đường Minh Hạo nghĩ vậy thì không nhịn được khẽ hừ một tiếng, sau đó còn cố ý quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn Dương Tầm Chiêu.

Nhưng lúc Đường Minh Hạo quay đầu qua chỗ khác thì khóe môi vẫn không nhịn được cong lên.

Dương Tầm Chiêu nhìn dáng vẻ của Đường Minh Hạo thì ngẩn người, sau đó khóe môi càng cong lên, trẻ con vẫn là trẻ con, cho dù thông minh hay lợi hại thế nào cũng vẫn có tính trẻ con.

Nhưng Đường Minh Hạo như vậy làm cho cậu ba Dương càng hài lòng, tuy rằng anh công nhận năng lực của con trai, tuy rằng anh vô cùng kiêu ngạo với năng lực xuất sắc của con trai.

Nhưng cậu ba Dương vẫn hy vọng con trai mình có thể vui vẻ giống như đứa trẻ khác, cậu ba Dương càng hy vọng con trai mình không buồn không lo như bao đứa nhỏ khác, chỉ làm chuyện mình thích, không cần miễn cưỡng bản thân, càng không nên ép buộc mình.

Trong lòng cậu ba Dương hiểu rõ, lý do Đường Minh Hạo trưởng thành sớm và sự kiên cường và kiên trì kia hơn các đứa trẻ khác là vì từ trước đến nay anh luôn vắng mặt.

Bởi vì người ba này vắng mặt, một đứa bé vốn không buồn không lo lại vô cùng hiểu chuyện, chẳng những cậu tự chăm sóc mình mà còn muốn bảo vệ mẹ và em gái, cho nên cậu biến mình trở nên kiên cường, hơn nữa vẫn luôn kiên cường.

Dương Tầm Chiêu nghĩ vậy thì trong lòng nhói đau.

Nhưng hiện tại trong lòng Đường Minh Hạo còn có chút mâu thuẫn với anh, Đường Minh Hạo vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận anh.

Cho nên chuyện này phải từ từ, không thể gấp gáp, cũng không vội vàng được, anh cần từ từ tháo bỏ khúc mắc của Đường Minh Hạo, làm cho Đường Minh Hạo cam tâm tình nguyện hoàn toàn chấp nhận mình.

Dương Tầm Chiêu không nói nữa, Đường Minh Hạo vẫn luôn giữ im lặng, nhưng bầu không khí giữa hai người dịu đi không ít, không còn cứng nhắc như lúc vừa lên xe.

Khi đến ngoài cửa nhà cũ họ Đường, Đường Minh Hạo tự mình mở cửa xuống xe, nhưng Đường Minh Hạo không vội vàng rời đi, cậu đi tới phía trước nhìn Dương Tầm Chiêu, suy nghĩ một chút vẫn không nhịn được hỏi một câu: “ Ông sẽ kết hôn với mẹ sao?”

“Đương nhiên.” Dương Tầm Chiêu nhìn về phía cậu, chậm rãi cười: “Chuyện này còn cần hỏi sao?”

Vấn đề này còn cần hỏi sao? Anh đã sớm chắc chắn là cô, đã sớm định không cưới ai ngoài cô, huống chi hiện tại anh còn biết chuyện hai đứa nhỏ, cô sinh hai đứa nhỏ cho anh.

“Ba và mẹ con kết hôn, con có ý kiến gì không?” Dương Tầm Chiêu biết Đường Minh Hạo hỏi điều này chắc chắn là có nguyên nhân, anh muốn biết Đường Minh Hạo nghĩ về chuyện này thế nào.

Đường Minh Hạo nhìn Dương Tầm Chiêu, khuôn mặt nhỏ mang theo rối rắm, cậu mím môi mấy cái, do dự vài lần, sau đó mới nói: “ Ông chăm sóc tốt cho mẹ và em gái tôi là được, không cần phải để ý đến tôi.”

Dương Tầm Chiêu rất yêu mẹ, cậu biết chuyện này, Dương Tầm Chiêu rất thích em gái, cậu cũng biết điều này.

Chỉ có cậu giống như người ngoài, Dương Tầm Chiêu không thích cậu, nhưng không sao, chỉ cần Dương Tầm Chiêu đối xử tốt với mẹ và em gái là được, cậu có thể tự chăm sóc mình giống như trước kia.

Trước kia cậu có thể tự chăm sóc bản thân, sau này đương nhiên cũng có thể.

Dù sao cậu cũng sẽ lớn lên.

Đường Minh Hạo nói xong thì không chờ Dương Tầm Chiêu trả lời, cậu xoay người chạy về nhà cũ họ Đường, Đường Minh Hạo nói rất tự nhiên, nhưng trong lòng lại có chút sợ hãi, cậu sợ nghe thấy tiếng thoải mái đồng ý của Dương Tầm Chiêu.

Cậu biết Dương Tầm Chiêu không thích mình, cho nên cậu không muốn nghe đáp án của Dương Tầm Chiêu.

Dương Tầm Chiêu ngây người, rốt cuộc đứa nhỏ này nghĩ gì vậy?

Chỉ cần chăm sóc tốt cho mẹ và em gái tôi là được, không cần phải để ý đến nó?

Anh có thể mặc kệ sao? Thằng bé là con trai của anh? Con trai ruột!

Sau khi Dương Tầm Chiêu lấy lại tinh thần thì phát hiện Đường Minh Hạo đã chạy đến cửa nhà cũ họ Đường, anh không gọi Thằng bé lại cũng không nói gì nữa.

Trong lòng Đường Minh Hạo có khúc mắc, khúc mắc này chắc chắn không dễ xử lý, cho nên cần có thời gian từ từ giải quyết.

Đường Minh Hạo không muốn nghe đáp án của Dương Tầm Chiêu, nhưng cậu chạy đến cửa nhà cũ họ Đường, Dương Tầm Chiêu không gọi cậu lại, Dương Tầm Chiêu cũng không nói gì với cậu.

Tâm trạng của Đường Minh Hạo lại trở nên nặng nề, xem ra Dương Tầm Chiêu thật sự cũng thích cậu một chút, xem ra đề nghị của cậu hợp ý với Dương Tầm Chiêu, cho nên Dương Tầm Chiêu giữ im lặng, không nói gì.

Đường Minh Hạo chạy vào nhà cũ họ Đường nhanh hơn, chạy một mạch đến phòng khách.

“Minh Hạo, không phải cháu ở trong phòng sao? Sao cháu chạy vào từ bên ngoài?” Phạm My trong phòng khách nhìn thấy Đường Minh Hạo chạy vào thì có chút ngốc: “Cháu đi đâu vậy? Sao còn thở dốc như thế?”

“Bà mợ, cháu không sao, cháu chỉ chơi bên ngoài một chút thôi.” Lúc này tâm trạng của Đường Minh Hạo không tốt, không muốn giải thích nhiều, Đường Minh Hạo cũng không quên sự lễ phép cơ bản: “Bà mợ, cháu lên lầu đi ngủ trước đây.”

“À, được được.” Phạm My là người cẩn thận, bà thấy tâm trạng của Đường Minh Hạo không tốt, cho nên cũng không hỏi nhiều.

Đường Minh Hạo nhanh chóng lên lầu, nhưng khi cậu đi đến trước cửa phòng thì tốc độ chậm lại, cậu đứng ở ngoài cửa phòng, do dự một chút, sau đó mới mở cửa phòng đi vào, Đường Minh Hạo vừa đi vào vừa cố gắng che giấu cảm xúc của mình.

Đường Minh Hạo biết em gái chắc chắn đang chờ cậu ở trong phòng, cậu không muốn để em gái nhìn thấy mình không vui, cậu không nghĩ để em gái lo lắng.

Quả nhiên cửa phòng vừa mở, Đường Vũ Kỳ nhìn thấy cậu thì vui vẻ chạy tới: “Anh trai, cuối cùng anh cũng trở về.”

“Anh trai, anh có gặp ba không? Anh và ba ở chung thế nào?” Đường Vũ Kỳ quan tâm nhất là chuyện anh trai nhà mình và ba ở chung với nhau, bởi vì điều này quyết định thời gian cả nhà bọn họ có thể ở bên nhau.

“Anh gặp rồi.” Đường Minh Hạo nhắc tới Dương Tầm Chiêu thì cảm xúc trầm xuống, nhưng cậu không lộ ra nhiều ở trước mặt em gái nhà mình.

“Vậy anh và ba đã nhận nhau rồi.” Hai mắt Đường Vũ Kỳ lập tức sáng lên, trong giọng nói tràn đầy vui vẻ.

Nếu anh trai và ba gặp mặt thì chắc chắn đã nhận ra nhau.

Đường Minh Hạo: “...”

Cậu và Dương Tầm Chiêu đã gặp mặt, nhưng với tình huống trước đó của cậu và Dương Tầm Chiêu xem như đã nhận nhau sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.