“Em biết, tại sao Đường Bách Khiêm lại từ bỏ tất cả ở nước Mỹ mà chạy đến nước O không?” Đường Lăng quyết định để Hàn Nhã Thanh biết chuyện Dương Tầm Chiêu điên cuồng tìm kiếm cô, cũng là vì để Hàn Nhã Thanh hiểu rõ hơn tất cả hành động của Đường Bách Khiêm.
Tất nhiên, anh ta còn vì lòng riêng của mình.
“Tại sao?” Hàn Nhã Thanh giật mình, nhanh chóng ngước mắt nhìn Đường Lăng. Thật ra, cô đã từng hoài nghi chuyện đó, nhưng đàn anh không nói nhiều nên cô cũng không hỏi, giờ nghe lời của Đường Lăng thì là do có ẩn tình khác.
“Sau khi em và Dương Tầm Chiêu ly hôn, Dương Tầm Chiêu đã điên cuồng tìm em khắp thế giới, mà tất cả những gì Đường Bách Khiêm làm đều là để tránh khỏi Dương Tầm Chiêu, không cho Dương Tầm Chiêu tìm được em.” Đó chính là sự thật, Đường Lăng không hề nói ngoa.
Cơ thể Hàn Nhã Thanh lại lần nữa cứng đờ, cô đã nghi ngờ có nguyên nhân khác, nhưng cô không hề ngờ tới là vì Dương Tầm Chiêu.
“Không thể không nói, vì em Đường Bách Khiêm đã bỏ hết cả vốn liếng, vì em, anh ta gần như đã từ bỏ tất cả trước kia của bản thân, Dương Tầm Chiêu tìm tới nước Mỹ, hủy tất cả những thứ anh ta có ở Mỹ.” Đường Lăng nhìn Hàn Nhã Thanh, chậm rãi nói.
Mấu chốt lời nói của Đường Lăng không ở phía trước, mà ở phía sau, anh ta muốn nói cho Hàn Nhã Thanh biết, vì tìm được cô mà Dương Tầm Chiêu đã điên cuồng đến mức nào.
Sao một người thông minh như Hàn Nhã Thanh lại không rõ ý tứ của Đường Lăng chứ.
“Tại sao Dương Tầm Chiêu lại tìm tôi?” Hàn Nhã Thanh hít sâu một hơi, ngơ ngác hỏi.
Cô chớp mắt một cái, sau đó tiếp tục nói: “Tôi và anh ấy đã thỏa thuận ly hôn, nhưng hình như anh ấy có chút hiểu lầm, hiểu lầm tôi vì ly hôn mà gài bẫy anh ấy.”
Nhưng chẳng biết tại sao, khi nói đến câu sau cùng, âm thanh của Hàn Nhã Thanh rõ ràng khàn đi.
“Phụt...” Đường Lăng hơi sững sờ, sau đó bật cười ha hả, xem ra, con bé này phản ứng hơi chậm với chuyện tình cảm.
“Tại sao anh ta tìm em à, điều này em phải đi hỏi anh ta mới được, nhưng anh nghĩ, nếu một người đàn ông điên cuồng tìm em, mà không vì tính sổ với em...” Đường Lăng cảm giác, anh ta cần nhắc nhở cô em gái này của mình một chút, bằng không, không biết Dương Tầm Chiêu còn phải đuổi tới lúc nào.
Hàn Nhã Thanh hơi nhếch môi, không nói gì thêm, nhưng ánh mắt có vẻ phức tạp.
Cô vẫn tưởng Dương Tầm Chiêu dây dưa với cô là là vì muốn tìm cô tính sổ.
Nhưng như Đường Lăng vừa nói, dù cô có thật gài bẫy Dương Tầm Chiêu thì kết quả vẫn không thay đổi, dù sao hai người bọn họ đã sớm thỏa thuận xong kết quả cuối cùng, nên có lẽ là kết quả tốt nhất.
Với tính cách của Dương Tầm Chiêu thì đúng là không nên vì sự tính toán của cô mà cứ dây dưa không rõ với cô.
Hơn nữa, vì tìm cô thậm chí Dương Tầm Chiêu đã hủy tất cả của Đường Bách Khiêm.
Hàn Nhã Thanh mím chặt môi, trong lòng mơ hồ cảm thấy khác thường.
“Đúng rồi, người năm năm trước ở cùng Dương Tầm Chiêu tại khách sạn Hoàn Vũ là em nhỉ?” Đường Lăng nhìn cô, ánh mắt lóe lên, chợt hỏi.
“Hả?” Hàn Nhã Thanh đang nghĩ đến xuất thần, đột nhiên nghe thấy Đường Lăng hỏi như vậy, nhất thời chưa lấy lại tinh thần.
Nhưng cô nghĩ Dương Tầm Chiêu đã biết chuyện đó, cậu năm Tào cũng đã biết, bởi vì cậu năm Tào đã bắt bà chủ của Yêu Lan vào cục cảnh sát rồi.
Nên Đường Lăng biết cũng không có gì kỳ lạ, cô cũng không cần thiết phải giấu diếm nữa.
“Ừ.” Hàn Nhã Thanh lên tiếng, xem như thừa nhận, cũng không suy nghĩ nhiều.
“Vì vậy đứa bé là của Dương Tầm Chiêu phải không?” Nhưng Đường Lăng lại tiếp tục hỏi.
Hàn Nhã Thanh hoảng sợ, cô cảm thấy rất sợ hãi nhưng vẫn cố giả vờ tỏ ra bình tĩnh: “Đứa bé nào, tôi không hiểu anh đang nói gì?”
Dương Tầm Chiêu đã biết chuyện năm năm trước, nên dù cô muốn giấu cũng không giấu được, nhưng chuyện hai cục cưng...
Câu hỏi này của Đường Lăng rất khéo léo, anh ta nói thẳng đứa bé là của Dương Tầm Chiêu, ý tứ trong lời nói rất sâu xa.
Thông minh như Hàn Nhã Thanh tất nhiên hiểu rõ, Đường Lăng không hề hỏi bừa mà là có chứng cứ chính xác mới hỏi.
“Đây là bản báo cáo giám định DNA của Minh Hạo và Dương Tầm Chiêu.” Quả nhiên, ngay sau đó Đường Lăng lấy trong túi văn kiện ra hai bản báo cáo đặt trước mặt Hàn Nhã Thanh.
Đường Lăng biết rõ dùng sự thực sẽ dễ nói chuyện hơn, nên anh ta đi thẳng vào vấn đề.
Nhìn thấy hai bản báo cáo, sắc mặt Hàn Nhã Thanh lập tức biến đổi, nhất thời không phản bác được câu nào.
“Trước kia, mẹ Tịch Xuyên cho người làm giám định DNA của Minh Hạo, Tịch Xuyên bảo anh giúp đổi thành của Dương Tầm Chiêu, không nghĩ tới, thật đúng là con của Dương Tầm Chiêu.” Đường Lăng chậm rãi giải thích.
Hàn Nhã Thanh đã biết chuyện mẹ Tịch Xuyên sai người làm giám định DNA cho Đường Minh Hạo, lúc ấy Đường Bách Khiêm đã từng nói với cô.
Nhưng cô không biết Tịch Xuyên lại cho người ta đổi thành của Dương Tầm Chiêu, Đường Bách Khiêm không hề nói với cô điều này. Cô nghĩ với năng lực của Đường Bách Khiêm, không có chuyện không biết điều này, rõ ràng Đường Bách Khiêm cố ý che giấu cô.
“Anh nói vậy là có ý gì?” Hàn Nhã Thanh hít sâu một hơi, ngước mắt nhìn Đường Lăng, Đường Lăng xác nhận điểm này, sau đó định làm gì, nói cho Dương Tầm Chiêu sao?
“Em yên tâm, đây là chuyện riêng giữa em và Dương Tầm Chiêu, nên anh sẽ không tự mình nói cho Dương Tầm Chiêu biết.” Ý của Đường Lăng rất rõ ràng, trừ phi Hàn Nhã Thanh tự mình nói cho Dương Tầm Chiêu, nếu không, anh ta sẽ không nói.
Hàn Nhã Thanh hít sâu một hơi, chẳng biết tại sao, lúc này tâm tình của cô có chút phức tạp..[
Đường Lăng giật mình, lập tức cười khẽ, con bé này phản ứng đúng là quá nhanh, quá thông minh.
“Là có chuyện.” Nếu Hàn Nhã Thanh đã đoán được, Đường Lăng cũng không giấu diếm nữa, việc đã gấp đến vậy thì cũng chẳng giấu được nữa rồi.
“Anh nói đi.” Có thể khiến Đường Lăng phí hết tâm tư như vậy, chắc chắn không phải chuyện nhỏ gì.
Thật ra, Đường Lăng hoàn toàn có thể nói rõ với cô, nếu cô có thể giúp cô nhất định sẽ giúp.
Hàn Nhã Thanh gần như đoán được đó là chuyện gì, cô nhớ lần trước ở nhà họ Cố, cô đã nghe người ta nhắc đến tông trưởng Cung đã giao cho Đường Vân Thành một vụ án vô cùng khó giải quyết.
Chắc Đường Lăng là vì chuyện này, chuyện khác cô không hiểu nhiều, nhưng lại am hiểu nhất cái này, nói đến phá án đúng là của sở trường của cô...