Cơ Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 423: Chương 423: CẬU BA DƯƠNG NÓI ANH KHÔNG Cố Ý (1)




Kẻ vừa rồi là thủ hạ của Mạc Bách - kẻ thù lớn nhất của Dương Tầm Chiêu,cho đến nay, là Phụ tá đắc lực của Mạc Bách, được gọi là Tommy.

Chỉ là thế lực của Mạc Bách không có ở nước M, nên lúc này người của Mạc Bách xuất hiện trong bữa tiệc ở đây, Dương Tầm Chiêu bất ngờ.

Theo lý thuyết, Mạc Bách tuyệt đối không thể biết anh sẽ xuất hiện trong bữa tiệc lân này, nhưng Dương Tầm Chiêu nhìn ra

người của Mạc Bách hiển nhiên là nhắm vào anh.

Dương Tầm Chiêu biết có người cố ý làm rò rỉ tin tức.

Vừa rồi Dương Tầm Chiêu hơi liếc sang, liền nhìn thấy Tommy, cho nên lúc đó Dương Tầm Chiêu mới thả Hàn Nhã Thanh ra, cũng giả bộ không có chuyện gì với Hàn Nhã Thanh.

Dương Tầm Chiêu không thể để lộ người phụ nữ của mình với kẻ thù, bởi vì anh biết cô sẽ gặp nguy hiểm.

Lần này, Dương Tầm Chiêu không còn nhìn Hàn Nhã Thanh không chút kiêng ky như trước, từ khóe mắt anh nhìn thấy Đường Bách Khiêm đang cùng Hàn Nhã Thanh đi vào đại sảnh, hai người nhìn thật thân mật, mà trên khuôn mặt cô luôn mang theo một nụ cười yếu ớt, hoàn toàn không phải là sự miễn cưỡng mà trước đây anh đã giữ chặt lấy cô.

Dương Tầm Chiêu cầm ly rượu lên, lại uống.

Mới mấy ngày không gặp, trái tim cô hoàn toàn không hướng về anh nữa.

Quỷ thần ơi, trái tim cô dành cho anh từ khi nào chứ?

Tuy nhiên, dù trái tim cô có hướng về anh hay không, anh vẫn muốn cô.

Đôi mắt anh khẽ đảo qua, nhìn cô không chút dấu vết. Khóe môi anh khẽ cong lên. Không vội, chúng ta cứ từ từ, hôm nay, cô xuất hiện, anh sẽ không để cô rời đi nữa, anh nói, dù có chiếm đoạt thì anh cũng phải chiếm lấy cô.

Trước đó anh đã nghĩ đến chuyện cô sẽ không tình nguyện qua lại với anh, nên đây là chuyện bình thường, không ảnh hưởng gì đến kết quả.

Cô không thừa nhận mình là Hàn Nhã Thanh sao? Cô giả vờ như không biết anh sao? Không sao, anh có cách khiến cô thừa nhận.

Anh nhớ cô sợ nhất là rượu. Chạm vào rượu cô sẽ bị chóng mặt, cho nên cứ thử phương pháp này là có thể kiểm tra xong.

Tuy nhiên, lúc này bởi vì có người của Mạc Bách, Dương Tầm Chiêu không vội lại gần Hàn Nhã Thanh nữa.

Dương Tầm Chiêu phát hiện ánh mắt Tommy thỉnh thoảng lại nhìn Hàn Nhã Thanh, thứ mà anh ta nhìn nhiều nhất chính là bàn tay hơi buông thõng dưới ống tay áo của Hàn Nhã Thanh.

Dương Tầm Chiêu khẽ liếc mắt, Tommy vừa đi vào anh vẫn đang nắm tay Hàn Nhã Thanh, rõ ràng Tommy đã nhìn thấy.

Tuy nhiên, lúc đó Tommy mới đến, không nhận thấy quá nhiều điều kỳ lạ.

Chỉ là, lúc trước anh nắm tay cô, dùng một chút lực, hẳn là đã để lại dấu vết.

Mặc dù lúc đó Hàn Nhã Thanh đã nhanh chóng che đậy, Tommy có lẽ đã phát hiện ra điều gì đó ngay khi anh buông tay.

Ánh mắt Dương Tầm Chiêu chìm xuống, nhàn nhạt có chút lãnh đạm, xem ra trước tiên phải tìm cách giải quyết người chướng mắt mới được.

Nhưng sau đó Dương Tầm Chiêu phát hiện ra, Tommy không phải là người duy nhất đến, anh còn phát hiện hai người nữa. Hai người đó thường ở cạnh Mạc Bách. Hai người đó xuất hiện ở đây, vậy thì...

Khóe môi Dương Tầm Chiêu hơi mím lại, xem ra đêm nay không an phận.

Dương Tầm Chiêu thấy hai người đó đi tới chỗ Tommy, nói chuyện một lúc, sau đó Dương Tầm Chiêu phát hiện hai người đó cũng bắt đầu chú ý đến Hàn Nhã Thanh.

Trái tim Dương Tầm Chiêu hơi chùng xuống, anh là người hiểu rõ nhất thủ đoạn của người của Mạc Bách, Mạc Bách luôn thà giết lầm một ngàn người, cũng tuyệt đối không buông tha một người.

Bởi vậy, trong trường hợp này, chỉ cần bọn họ có chút nghi ngờ Hàn Nhã Thanh, Hàn Nhã Thanh sẽ rất nguy hiểm.

Trong trường hợp này, anh không thể cứ hấp tấp mang cô đi như vậy, bởi vì Dương Tầm Chiêu cũng không biết bây giờ đang xảy ra chuyện gì ở bên ngoài?

Hơn nữa, anh cũng phải tìm cách chuyển hướng sự chú ý của bọn họ khỏi Hàn Nhã Thanh, nhưng lúc này, anh muốn chuyển hướng sự chú ý của những người đó mà không để lại dấu vết, hiển nhiên không dễ dàng.

Lúc này, Lý Vận cầm ly rượu đi tới trước mặt hắn, đôi mắt Dương Tầm Chiêu hơi híp lại.

“Dương tổng, mời uống một ly.” Lý Vận cầm rượu đưa cho anh, ngẩng mặt lên nhìn anh.

Dương Tầm Chiêu hơi híp mắt, đôi mắt rơi vào rượu trong tay Lý Vận, khóe môi khẽ câu lên, sau đó anh cầm lấy rượu trong tay cô nói lời cảm ơn.

Lý Vận thấy anh cầm lấy rượu của cô, hai tay bí mật siết chặt, ánh mắt nhìn thẳng anh, trong đáy mắt có chút háo hức cùng chút lo lắng.

Anh sẽ uống sao? Anh sẽ sao?

Chỉ cần anh uống, đêm nay anh sẽ là của cô.

Nghe nói loại thuốc này rất có uy lực, chỉ cân anh uống hết ly rượu này, đêm nay cả đêm cũng không dừng được.

Lý Vận vừa nghĩ tới đây, trong lòng bắt đầu có chút kích động, muốn có được anh nhưng đã suy nghĩ rất lâu rồi, hôm nay cũng đã đến lúc.

Dương Tầm Chiêu cầm ly rượu, chậm rãi đưa tới gần môi anh, ngửi, cũng không vội uống cạn mà nhìn Lý Vận.

Lý Vận bắt gặp ánh mắt của anh, trong lòng càng thêm hồi hộp, thân thể cứng đờ.

Anh có phát hiện ra điều gì không?

Người đưa thuốc cho cô nói rõ, loại thuốc này không màu, không vị, sẽ không bao giờ bị phát hiện.

Nhìn thấy phản ứng của cô, trong đôi mắt đang nheo lại của Dương Tầm Chiêu hiện lên một tia lạnh lùng.

Thật ra, thuốc đúng là không màu không vị, nhìn không ra cái gì, nhưng phản ứng vừa rồi của Lý Vận đã xác thực nghi ngờ trong lòng Dương Tầm Chiêu.

“Dương tổng, tại sao anh không uống?” Lúc này Lý Vận đang rất căng thẳng, nhưng lại càng mong chờ hơn, lúc này chỉ hận không thể rót hết ly rượu vào người Dương Tầm Chiêu.

Dương Tầm Chiêu không nói gì mà đưa ly rượu lên môi nhấp một ngụm.

Nhìn thấy anh uống rượu, Lý Vận vui mừng khôn xiết, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

Vì anh đã uống rượu nên cô sẽ định đoạt phần còn lại.

“Uống thêm chút nữa đi.” Lý Vận thấy anh chỉ mới uống một ngụm là dừng lại, cô muốn cho anh uống thêm, cô lại gần giơ tay định đẩy ly rượu trong tay anh.

Dương Tâm Chiêu đột nhiên vươn tay, nắm lấy tay cô.

Lý Vận giật mình, tưởng Dương Tầm Chiêu đã phát hiện ra, tuy rằng muốn chiếm lấy Dương Tầm Chiêu, nhưng vẫn là sợ Dương Tầm Chiêu, lúc này thân thể Lý Vận hiển nhiên run lên, có chút run rẩy nhìn Dương Tầm Chiêu.

Tuy nhiên, Lý Vận phát hiện ra lúc này không có dấu vết của sự tức giận trên khuôn mặt Dương Tầm Chiêu, cũng không phải là sự lạnh lùng thường cách người hàng ngàn dặm. Lúc này anh đang nhìn cô, đôi mắt có vẻ rất tập trung.

Hơn nữa, lúc này đây, anh chỉ nắm tay cô như thế, không dùng quá nhiều lực, cũng không vứt bỏ cô.

Lý Vận sững sờ, sau đó trong lòng mừng thầm, thuốc bắt đầu có tác dụng rồi sao?

Hoặc Dương Tầm Chiêu cuối cùng đã nhìn thấy vẻ đẹp của cô, bị vẻ đẹp của cô mê hoặc!

Lý Vận cười cười, cố ý tiến lại gần anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.