Đường Minh Hạo nhìn Dương Tầm Chiêu ôm Đường Vũ Kỳ bước tới, bước tới chỗ chiếc xe cậu đang ngồi, cách cậu càng lúc càng gần, gần hơn nữa.
Lúc này Đường Minh Hạo đột nhiên trở nên căng thẳng, căng thẳng đến luống cuống, cậu bé ngơ ngác ngồi, ngơ ngác nhìn…
Đường Vũ Kỳ thấy Dương Tầm Chiêu ôm cô bé đi về phía chiếc xe của nhà họ Đường, nghĩ tới anh trai vẫn còn trong xe cô bé vốn muốn ngăn cản Dương Tầm Chiêu, nhưng trong lúc nhất thời lại không tìm được lý do thích nào.
Mẹ đã nói giấu đầu hở đuôi, làm vậy sẽ dễ khiến người khác nghi ngờ hơn.
Dù sao ba đã nhìn thấy xe của nhà họ Đường, muốn đi qua nói với chú Lưu một tiếng, đó là việc bình thường.
Cô bé thật không có lý do gì để ngăn cản.
Vì thế công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ chỉ có thể giữ yên lặng.
Đương nhiên công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ cũng nghĩ thầm trong lòng. Cô bé là đã hứa giữ bí mật cho anh trai chỉ có điều nếu ba tự mình phát hiện ra anh trai thì không liên quan gì đến bé.
Đường Vũ Kỳ nghĩ như vậy cũng không sai. Thật ra cô bé biết anh trai cũng muốn nhận ba, chỉ có điều anh trai cho rằng ba không thích trẻ con, nên trong lòng cứ khó chịu mãi.
Sự thực chứng minh, ba rất thích cô bé, cho nên anh trai cô không cần lo lắng, cũng không cần khó chịu nữa.
Vốn dĩ Dương Tầm Chiêu cách chiếc xe của nhà họ Đường không xa, lúc này bước chân của Dương Tầm Chiêu bước đi rất nhanh, không được vài bước là đã tới rồi.
Ngồi trong xe Đường Minh Hạo vô thức ngồi thẳng dậy. Cậu bé cảm thấy càng lúc càng căng thẳng, tim đập càng lúc càng nhanh, nhanh như thể sắp nhảy ra khỏi lồng ngực của cậu.
Bàn tay nhỏ của cậu cũng vô thức siết chặt lại. Lúc này trong xe mở điều hòa, nhiệt độ chỉnh không cao nhưng lòng bàn tay của Đường Minh Hạo lại ướt đẫm mồ hôi, vừa ẩm ướt lại vừa dớp dáp.
Tuy nhiên, bạn nhỏ Đường Minh Hạo lại không để ý đến những chuyện này. Đôi mắt cậu nhìn về phía Dương Tầm Chiêu thông qua cửa sổ xe. Lúc này ánh mắt cậu cứ nhìn thẳng Dương Tầm Chiêu không chớp mắt.
Không biết là vì quên chớp mắt hay không dám chớp.
Lúc này Dương Tầm Chiêu đang đứng bên ngoài cửa sổ xe ôm em gái mình, khoảng cách thực tế giữa cậu và Dương Tầm Chiêu chưa đầy hai mét.
Đây là lần đầu tiên cậu cách Dương Tầm Chiêu gần như vậy. Tim của cậu đập thình thịch như trống bỏi.
Lúc này đây tâm trạng của Đường Minh Hạo quá phức tạp, cũng không biết phải nói gì, chỉ có thể ngồi thẳng người hơn nữa, dường như làm như vậy cậu mới có thể duy trì được khí thế và sự kiêu ngạo thường ngày của mình.
Dương Tầm Chiêu đã bước tới trước cửa xe, tài xế Lưu nhìn thấy cậu ba Dương liền vội vàng hạ cửa xe xuống.
Khoảnh khắc cửa sổ xe hạ xuống, cậu bé Đường Minh Hạo cảm thấy trái tim đang đập như trống bỏi của mình như ngừng đập. Khoảnh khắc đó cậu bé cảm thấy cả thế giới gần như yên tĩnh lại.
Yên tĩnh đến nỗi không nghe được bất kỳ tiếng động nào.
Lúc này người bạn nhỏ Đường Minh Hạo ngồi thẳng tắp ở hàng ghế sau, không hề né tránh, chỉ có điều vì lúc này tâm trạng của cậu bé Đường Minh Hạo quá phức tạp cho nên nhất thời cậu bé cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Cho dù thường ngày người bạn nhỏ Đường Minh Hạo có thông minh hơn nữa thì chẳng qua cậu bé cũng chỉ là một đứa trẻ năm tuổi. Đây là lần đầu tiên cậu gặp phải chuyện này. Tuy cậu vẫn muốn thử thách ba mình, vẫn luôn không muốn nhận người ba này nhưng thật ra trong lòng cậu vẫn khát khao có ba.
Nhất là khi nhìn thấy sự dịu dàng và tình yêu của Dương Tầm Chiêu dành cho Đường Vũ Kỳ, trái tim của cậu lại càng khao khát...
Càng như vậy, người bạn nhỏ lại càng căng thẳng, càng hoang mang, càng không biết nên làm gì, nói gì vào lúc này.
Cho nên cậu bé vẫn thẳng người ngồi lẳng lặng trong xe, không hề nhúc nhích, cũng không gây ra tiếng động gì.
"Cậu về trước đi, tôi sẽ đưa con bé trở về." Dương Tầm Chiêu nhìn tài xế Lưu, hoàn toàn không phát hiện người bạn nhỏ Đường Minh Hạo ngồi ở ghế sau.
Bởi vì, trước đó người bạn nhỏ Đường Minh Hạo vẫn luôn quan sát tình hình bên ngoài, cho nên lúc này cậu bé vẫn dựa vào cửa sổ, trùng hợp là cậu bé ngồi một bên Dương Tầm Chiêu đứng.
Dù sao Đường Minh Hạo cũng là đứa bé, có thể rất nhỏ. Lúc này cậu bé dựa vào ghế sau, trùng hợp là bị chỗ ngồi phía trước che lại, nếu không chú ý, thì thật sự sẽ không dễ phát hiện.
Đương nhiên, bình thường cậu ba Dương là người rất tinh ý, lúc này sở dĩ cậu ba Dương không phát hiện người bạn nhỏ Đường Minh Hạo là bởi vì có nguyên nhân.
Bởi vì lúc này trong mắt Dương Tầm Chiêu chỉ có cô con gái cưng của mình, không có người khác hay vật gì có thể lọt vào mắt anh.
Cậu ba Dương vừa nói xong đôi mắt tự nhiên liền nhìn về phía Đường Vũ Kỳ. Nụ cười trên mặt anh vẫn dịu dàng, rực rỡ như vậy.
Cậu bé Dương không nhìn thấy Đường Minh Hạo, nhưng Đường Minh Hạo lại luôn nhìn cậu ba Dương. Nhìn thấy nụ cười trên mặt cậu ba Dương, Đường Minh Hạo vô thức chớp chớp mắt. Lúc này nụ cười của Dương Tầm Chiêu rất ngọt, hẳn là rất hạnh phúc.
"À? À." Tài xế Lưu hơi ngây người trong chốc lát, nhìn cậu ba Dương mỉm cười dịu dàng, cảm thấy như ảo giác, chỉ có điều nhìn tình hình này cô chủ nhỏ là đã nhận nhau với cậu ba Dương rồi.
Cậu ba Dương là ba của cô chủ nhỏ, nhìn ra được cậu ba Dương rất thích cô chủ nhỏ. Cô chủ nhỏ ở cạnh cậu ba Dương, đương nhiên không cần anh ta lo lắng rồi.
Thật ra người bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ vẫn một mực chờ đợi ba mình phát hiện ra anh trai. Nhưng cô bé đợi hoài mà ba mình lại hoàn toàn không nhìn về hàng ghế phía sau cho nên ba cô bé không hề phát hiện được anh trai mình.
Đường Vũ Kỳ vốn dĩ muốn nhắc nhở Dương Tầm Chiêu nhưng nghĩ tới lời dặn của anh trai lúc trước nghĩ tới nếu anh trai đã không nói chuyện thì cô bé cũng không tiện nói gì thêm nữa.
"Chú Lưu, chú không được nói cho mẹ và những người khác biết đấy." Có điều công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ vẫn nghĩ tới một chuyện khác, cô bé không yên lòng dặn dò tài xế Lưu.
Ba nói muốn đích thân đưa cô bé trở về, cho nên cô bé lo lắng chú Lưu sẽ lỡ miệng nói ra.
Cô bé và anh trai là lén lút chạy tới đây, người trong nhà không ai biết cả. Nếu bị người nhà biết được, thì sau này cô bé và anh trai muốn lén chạy ra ngoài chơi sẽ không dễ dàng như vậy nữa.
Cô bé đã nói với ba rồi sau này cô bé sẽ đến thăm ba nữa.
"Đi thôi, để ba đưa con về." Cậu ba Dương vẫn luôn nhìn Đường Vũ Kỳ, không còn nhìn vào trong xe nữa do đó anh càng không thể phát hiện ra Đường Minh Hạo.
Khuôn mặt mang theo ý cười của cậu ba Dương lại nhịn không được khẽ hôn lên mặt Đường Vũ Kỳ, sau đó ôm công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ xoay người rời đi.
Lúc nãy khi Dương Tầm Chiêu đứng đối diện với chiếc xe mà cũng không phát hiện ra Đường Minh Hạo bây giờ anh lại xoay người rời đi thì càng không có khả năng nhìn thấy cậu bé rồi.
Đường Vũ Kỳ theo bản năng xoay người về sau, nhìn về phía Đường Minh Hạo.
"Sao thế?" Dương Tầm Chiêu thấy hành động của cô bé, cảm thấy hơi là lạ.