Cơ Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 429: Chương 429: Cậu ba dương từ trước đến nay luôn là người nguy hiểm nhất (1)




Lúc này, Hàn Nhã Thanh vốn muốn ra ngoài nhưng cô vừa đẩy cửa ra đã nhìn thấy cánh tay Lý Vận khoác lấy Dương Taafm

Chiêu.

Một khắc sau, động tác của Hàn Nhã Thanh khựng lại.

Cô khẽ nhíu mày, trước đó người phụ nữ này biến mất, bây giờ lại đột ngột xuất hiện? Vừa rồi người phụ nữ đó đã đi đâu?

Tình huống gì đây?

Hàn Nhã Thanh nhìn thấy Dương Tầm Chiêu không cự tuyệt Lý Vận, mắt cô khẽ lóe lên, xuyên qua khe cửa, cô nhìn thấy mấy người khác đi tới, cô nhìn thấy lúc người dẫn đầu nhìn Dương Tầm Chiêu, ánh mát lóe lên sát ý.

Mắt Hàn Nhã Thanh híp lại, sau đó lại nhìn Dương Tầm Chiêu, ánh mắt cô rơi trên cánh tay khoác lấy anh của Lý Vận.

Nếu cô không nhìn lầm, Dương Tầm Chiêu hẳn là cố ý làm cho người đàn ông đột nhiên xuất hiện đó xem.

Hàn Nhã Thanh lại nhớ tới tình hình trước đó trong sảnh, lúc đó, có lẽ Dương Tầm Chiêu cũng là cố ý làm cho người khác xem.

Cho nên, Dương Tầm Chiêu hẳn là từ đầu đã nhận ra cô rồi, cho nên anh đối với cô hẳn không phải là thả thính lung tung.

Về phần người người phụ nữ Dương Tầm Chiêu thả thính đó, hẳn từ đầu tới cuối đều là giả.

Hàn Nhã Thanh khẽ mím môi, trong lòng bỗng nhiên có chút cảm giác kỳ lạ, chỉ là nhất thời cô lại không nói ra được đó là cảm giác gì.

Cho dù Dương Tầm Chiêu từ đầu đã nhận ra cô, nhưng cô và anh cũng đã ly hôn rồi.

Anh làm vậy với cô cũng là hoàn toàn không đúng!!

Đúng vậy, không đúng!

Hàn Nhã Thanh thấy Dương Tầm Chiêu và Lý Vận cùng vào đại sảnh, mấy người khác cũng theo vào.

Cô có thể nhìn ra, người vừa rồi rõ ràng là có địch ý với anh, cho nên Dương Tầm Chiêu bỗng nhiên rời đi, còn thả cô đi, hẳn chính là biết người đó sắp tới.

Dương Tầm Chiêu để cô đi, rõ ràng là không muốn cô tham gia vào, cho nên, sau khi tất cả mọi người đều vào đại sảnh, Hàn Nhã Thanh mới ra khỏi nhà vệ sinh, nhanh chóng rời đi.

Lúc Đường Bách Khiêm nhìn thấy Dương Tầm Chiêu dẫn Lý Vận quay về đại sảnh, rõ ràng sững sốt một chút, vừa rồi Hàn Nhã Thanh ra ngoài, chẳng lẽ Dương Tầm Chiêu không tìm cô?

Tiếp đó Đường Bách Khiêm nhìn thấy Mạc Bách cũng vào đại sảnh, khóe môi anh ta là nụ cười lạnh mơ hồ, chẳng trách, thì ra là ra ngoài rồi thì gặp phải Mạc Bách.

Đường Bách Khiêm thầm nghĩ, nếu Mạc Bách có thể giúp anh trừ bỏ Dương Tầm Chiêu, chuyện này liền càng thêm hoàn mỹ.

Nhưng mà, Đường Bách Khiêm rõ ràng đánh giá quá thấp năng lực của Dương Tầm Chiêu, nếu Mạc Bách có thể loại trừ anh, cũng không cần đợi tới bây giờ.

Mạc Bách đã đến, nhưng vốn không dám ra tay tùy tiện, hơn nữa lực chú ý của anh ta hơn nửa đều đặt trên người Lý Vận theo sát Dương Tầm Chiêu, rất rõ ràng là biết không thể động vào Dương Tầm Chiêu, muốn ra tay trên người Lý Vận.

Dương Tầm Chiêu nghĩ Hàn Nhã Thanh hẳn đã rời đi rồi, cho nên cũng lười giả bộ nữa, lúc Lý Vận lại thử áp lên người anh, Dương Tầm Chiêu trực tiếp tránh sang một bên, Lý Vận nhất thời không kịp đề phòng xém chút ngã xuống đất.

Lý Vận đứng thẳng người lại liền nhìn anh, mặt kinh ngạc.

“Lý Vận, cô cảm thấy cô hạ thuốc tôi thì sẽ có hậu quả gì?” Khóe môi Dương Tầm Chiêu khẽ nhúc nhích, giọng nói như nhũ băng trực tiếp đâm tới, có thể đâm nát người ta.

“Anh, anh biết? Anh làm sao biết?” Lý Vận kinh ngạc, cô ta nhìn ra Dương Tầm Chiêu không phải lừa cô ta, mà là thật sự đã biết, giây phút này, cô ta cả kinh tim cũng như ngừng đập.

Thủ đoạn của Dương Tầm Chiêu, cô ta từng nghe nói, nhưng cô ta không rõ, Dương Tầm Chiêu đã biết rõ cô ta hạ thuốc trong rượu, tại sao còn uống?

Anh rõ ràng đã uống, tại sao...

Lý Vận bỗng nhiên ý thức tới Dương Tầm Chiêu không thực sự uống ngụm rượu đó? Anh đã không uống, vậy tại sao anh còn

cho phép cô ta tới gần, anh rốt cuộc là có ý gì?

“Anh, anh đang lợi dụng tôi?” Lý Vận không ngốc, hơn nữa còn rất thông minh, cho nên thoáng chốc đã đoán ra.

“Tại sao?” Nhưng Lý Vận không hiểu tại sao Dương Tầm Chiêu muốn lợi dụng cô ta? Mục đích của anh là gì? Lợi dụng cô ta kích thích người phụ nữ đó sao? Nhưng nhìn không giống.

“Gặp được “cố nhân, nếu cô muốn chết, có thể tiếp tục theo tôi.” Giọng anh vẫn rất lạnh lùng, nhưng anh không muốn để Lý Vận rơi vào trong tay Mạc Bách, Mạc Bách tàn nhẫn bao nhiêu, anh là người rõ ràng nhất.

Nếu Lý Vận rơi vào trong tay Mạc Bách, tuyệt đối sống không bằng chết.

Lý Vận hạ thuốc anh, anh cũng lợi dụng cô ta, chuyện này xem như công bằng.

Lý Vận là người thông minh, thoáng chốc đã hiểu ra ý của anh, cũng lập tức hiểu tại sao Dương Tầm Chiêu lợi dụng cô ta.

Còn may Dương Tầm Chiêu không quá tuyệt tình, cuối cùng nhắc nhở cô ta.

Lý Vận cũng không dám ở cạnh Dương Tầm Chiêu nữa.

“Lão đại, chúng ta hình như mắc bẫy rồi, chúng ta trúng kế của Dương Tầm Chiêu.” Tommy đột nhiên phản ứng lại: Dương Tầm Chiêu làm vậy hẳn là vì bảo vệ người phụ nữ trước đó.”

“Vậy còn không mau đi tìm người phụ nữ đó ra cho tôi.” Mạc Bách nhìn anh ta một cái, mắt đây âm hiểm khiến người ta run rẩy: “Tìm ra người phụ nữ đó, bắt cô ta tới cho tôi.”

“Lão đại, thân phận của người phụ nữ đó hình như không đơn giản, sợ là không dễ tìm như vậy.” Tommy đã hỏi được một số tin tức.

“Vậy thì theo dõi Dương Tầm Chiêu, anh ta đã phí hết tâm tư bảo vệ người phụ nữ đó, thì nhất định sẽ đi tìm cô ta, theo dõi anh ta, đương nhiên sẽ có thể tìm ra người phụ nữ đó.” Đôi mắt Mạc Bách nhìn Dương Tầm Chiêu, trong sự âm hiểm lại tràn ra nụ cười, người phụ nữ có thể khiến Dương Tâm Chiêu phí hết tâm tư như vậy, nhất định là rất quan trọng đối với anh.

Nhiều năm vậy rồi, anh ta luôn không tìm thấy nhược điểm của Dương Tầm Chiêu, anh ta nghĩ lần này hẳn là một cơ hội tốt.

Dương Tầm Chiêu đối diện với ánh mắt Mạc Bách nhìn tới, khóe môi mơ hồ lướt qua nụ cười lạnh, anh đương nhiên biết tính toán của Mạc Bách, chỉ là Mạc Bách muốn nhắm vào Hàn Nhã Thanh, vậy chính là tự anh ta tìm chết.

Dương Tầm Chiêu hôm nay vốn là đến vì Hàn Nhã Thanh, cô rời đi rồi, anh cũng lười ở đây phí thời gian, liền trực tiếp rời khỏi đại sảnh.

Lúc đi tới bên ngoài nhà vệ sinh vừa nãy lần nữa, Dương Tâm Chiêu dừng bước, ngẫm nghĩ, vẫn là đẩy mở cửa bước vào, nhưng bên trong không có ai.

Hàn Nhã Thanh đã đi rồi.

Dương Tầm Chiêu thầm thở ra một hơi, thực ra trong lòng anh sớm đã biết, cô mà bắt được cơ hội nhất định sớm đã chạy không còn bóng dáng.

Dương Tầm Chiêu đứng trước gương, nghĩ tới tình hình hôn cô vừa rồi, anh cảm thấy thân thể lại bắt đầu nóng lên, anh thật sự nhớ cô, muốn cô.

Dương Tầm Chiêu lấy điếu thuốc, châm lửa, đưa đến bên miệng, nghĩ nghĩ lại vứt đi, anh vốn không hút thuốc mấy, hơn nữa anh biết cô không thích mùi thuốc, cho nên lúc ở cùng cô, anh chưa từng hút thuốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.