Cơ Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 909: Chương 909




“Lúc ấy chị đã làm bị thương người tình nhỏ của lão đại bọn họ, hiện tại bọn họ tìm chị để báo thù.” Khóe môi của Nhạc Hồng Linh nhẹ nhàng giật giật, có chút châm chọc.

Ban đầu là tổ chức Hắc Gian mời cô ta, lúc ấy nhiệm vụ của cô ta đã hoàn thành, bảo vệ được mạng sống của lão đại bọn họ, chỉ có điều là bởi vì chút sai lầm nhỏ mà đã làm người tình nhỏ của lão đại bị thương, vết thương vừa vặn ở trên mặt của tình nhân nhỏ, xem như là hủy hoại đi gương mặt của người ta.

Lúc ấy chuyện này vốn dĩ là quá khứ không nói đến, bây giờ đối phương đột nhiên tìm cô ta báo thù.

Ánh mắt của Hàn Nhã Thanh hơi nheo lại: “Cái này không giống như là tác phong của lão đại bọn họ.”

“Đúng vậy, chị cũng nghi ngờ là lão đại bọn họ đổi người rồi, chuyện này chắc là do cái cô tình nhân đó làm đó.” Đương nhiên là Nhạc Hồng Linh cũng đã nghĩ đến nguyên nhân trong đó, năm đó cô ta đã cứu được mạng của lão đại bọn họ, dù lão đại của bọn họ không nói chuyện đạo lý thì cũng không có khả năng chuyện đã trôi qua hai năm trời rồi mà lại tìm cô ta báo thù.

“Tình huống hiện tại như thế nào?” Ban đầu Hàn Nhã Thanh nghĩ chuyện này quá phức tạp, bây giờ nghe thấy Nhạc Hồng Linh nói như vậy thì cũng thở một hơi nhẹ nhõm.

“Bọn họ đã bắt em gái của chị rồi.” Trong nháy mắt đôi mắt của Nhạc Hồng Linh trở nên âm trầm hơn, rõ ràng là có mấy phần sát ý: “Ban đầu chị nghĩ rằng mục tiêu của bọn họ là vì dẫn chị ra ngoài giết chị để báo thù, nhưng mà sau này chị mới phát hiện là mình đã sai lầm rồi.”

“Hả?” Hàn Nhã Thanh nhìn về phía cô ta, trong đôi mắt cũng có nhiều hơn mấy phần nghi hoặc.

“Bọn họ gửi cho chị mấy cái video, trong đó có một cái là nơi em gái của chị bị giam giữ, nhưng mà trong video đó ngoại trừ Hồng Trân bị trói chặt thì cũng không còn nhìn ra cái gì khác. Sau đó bọn họ đã gửi đến mấy cái video nữa, càng làm cho chị không có manh mối hơn.” Nhạc Hồng Linh hơi dừng lại một chút, giọng nói rõ ràng nhỏ hơn.

“Nhưng mà từ một video trong số đó chị đã nhận ra được vị trí của bọn họ, chị cho là em gái của chị ở đó, hoặc đó là cái bẫy mà bọn họ đã sắp xếp cho chị, lúc chị đến nơi thì chỗ đó hoàn toàn có người đang mai phục, nhưng mà cũng không có nhiều người, em gái của chị cũng không có ở đó, những người kia cũng không có ý muốn giết chị, thậm chí là bọn họ cũng không bắt chị.”

“Cho nên bọn họ muốn dùng chuyện này để tra tấn chị.” Hàn Nhã Thanh lập tức đoán được nguyên nhân.

“Đúng vậy, bọn họ muốn tra tấn chị để cho chị phải sốt ruột, để cho chị đau khổ, thứ mà bọn họ muốn làm là để cho chị trơ mắt nhìn thấy em gái của chị phải chịu khổ trong tay của bọn họ mà chị thì lại bất lực.” Lúc Nhạc Hồng Linh nói ra lời này, răng cắn chặt lại với nhau: “Từ lúc vừa mới bắt đầu bọn họ đã cảnh cáo chị không thể cho người khác giúp đỡ, cho nên chị không dám nói cho bọn Sở Bách Hà biết, sợ là bọn họ sẽ quan sát bọn người Sở Bách Hà, cho nên chị cũng chỉ có thể xin em giúp một tay.”

“Hơn nữa hiện tại cũng chỉ có một mình em có thể tìm em gái giúp cho chị thôi.” Nhạc Hồng Linh nhìn Hàn Nhã Thanh, trong đôi mắt bùng cháy lên hy vọng. Cô ta không nhìn ra được cái gì từ trong những cái video đó, nhưng mà không có nghĩa là Hàn Nhã Thanh nhìn không ra.

Đây chính là chuyện mà Hàn Nhã Thanh am hiểu nhất.

“Em biết rồi, vậy video đâu?” Hàn Nhã Thanh đã đến rồi vậy thì chắc muốn giúp, hơn nữa hiện tại em gái của Nhạc Hồng Linh đang ở trong tay đám người đó, thời gian càng dài thì càng nguy hiểm.

Nhạc Hồng Linh nhanh chóng mở mấy cái video ra bật lên cho Hàn Nhã Thanh xem.

“Đây cũng chỉ là một vài video bình thường thôi mà, có thể xem ra được cái gì đâu chứ?” Sau khi Mạnh Thành xem video xong thì lông mày nhíu chặt lại với nhau: “Ngoại trừ trong video thứ hai có thể nhìn thấy được vị trí thì những video khác thật sự là không nhìn ra cái gì hết.”

Nhưng mà rất rõ ràng, lúc nãy Nhạc Hồng Linh đã nói là nơi mà cô đã đến trong cái video thứ hai cũng không tìm được Nhạc Hồng Trân, vậy thì hiển nhiên là video thứ hai không có tác dụng.

“Nhã Thanh, em có thể nhận ra được cái gì không?” Nhạc Hồng Linh không để ý đến Mạnh Thành mà là nhìn thẳng về phía Hàn Nhã Thanh.

“Trong toàn bộ những đoạn video này đều là có một người đeo mặt nạ nói mấy lời nói nhảm, hơn nữa mặc dù là video nhìn không giống như là ở cùng một nơi, nhưng mà từ trong video có thể nhìn ra được chỉ có một căn phòng trống, còn những cái khác căn bản cũng không nhìn ra gì hết, phải tìm được em gái của cô từ trong những video này đó à? Trừ phi là thần tiên, trừ phi hỏa nhãn kim tinh.” Mạnh Thành cho rằng đó là chuyện không thể nào.

Hàn Nhã Thanh không nói gì mà là mở video một lần nữa, sau đó cô lại tìm ra ba đoạn video trong số đó liên tục mở coi mấy lần.

“Căn bản không thể nhìn ra được cái gì, có mở bao nhiêu lần cũng vậy thôi. Lão đại, còn không bằng để người của chúng ta đi tìm.” Tính tình của Mạnh Thành tương đối nóng nảy, anh ta cảm thấy đây chính là đang lãng phí thời gian.

“Cậu có biết đi đâu mà tìm không?” Dương Tầm Chiêu quét mắt nhìn anh ta một cái, trong ánh mắt mang theo chất vấn nhưng mà cũng có cảnh cáo.

“Dù vậy thì cũng vẫn tốt hơn là ở đây xem video vô dụng như thế này.” Mạnh Thành không phục, anh ta thật sự không tin là còn có thể nhìn ra cái gì từ trong những đoạn video này.

Hàn Nhã Thanh đột nhiên ngước mắt lên nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, nhanh chóng nói ra một địa điểm.

“Hả, có ý gì?” Mạnh Thành giật mình: “Chị dâu, chỗ mà chị nói chính là một nơi gần với căn cứ điểm của chúng em, sao vậy?”

“Người đang ở chỗ đó...” Dương Tầm Chiêu nhìn qua Hàn Nhã Thanh, mặc dù là câu nghi vấn nhưng mà cũng không có quá nhiều giọng nghi vấn, những điều cô nói anh luôn tin tưởng.

Loading...

“Đúng vậy.” Hàn Nhã Thanh chậm rãi gật đầu, cực kì chắc chắn, không có do dự và chần chờ.

“Mạnh Thành, phái người đến đây, nhất định phải cứu người ra.” Dương Tầm Chiêu nhanh chóng ra lệnh cho Mạnh Thành.

“Lão đại, anh nói đùa hả?” Mạnh Thành ngơ ngác, bình thường anh ta sẽ không chất vấn lại mệnh lệnh của Dương Tầm Chiêu, nhưng mà hiện tại...

Bây giờ lại vì một câu nói của chị dâu, nếu như chị dâu có căn cứ thì cũng thôi đi, nhưng mà sau khi chị dâu xem mấy đoạn video vô dụng đó mà có thể nhìn ra được người đang bị nhốt ở đâu.

Chuyện này sao có thể được chứ!

“Còn không mau đi đi.” Dương Tầm Chiêu thấy Mạnh Thành vẫn còn đứng đó bất động, lạnh lùng quét mắt nhìn anh ta một cái: “Nếu như không cứu được người thì tôi sẽ bắt cậu hỏi tội đó.”

“Hả, hiện tại em đi ngay đây.” Mạnh Thành lấy lại tinh thần, mặc dù là trong lòng cũng không tin cho lắm, nhưng mà lão đại đã ra lệnh rồi anh ta cũng không dám không đi.

“Để tôi đi chung với anh.” Nhạc Hồng Linh cũng nhanh chóng đứng dậy, cô ta đã đợi mấy ngày rồi hiện tại rốt cuộc cũng đã có tin tức, cô ta không thể nào cứ ngồi ở đây chờ đợi được.

“Chị Hồng Linh, tốt nhất là chị đừng xuất hiện, em sợ là chị vừa mới đến gần chỗ của bọn họ thì bọn họ sẽ phát hiện ra.” Hàn Nhã Thanh ngăn cản Nhạc Hồng Linh lại.

“Vậy thì em cũng không ra mặt được, em cũng là người có thân phận ở nước M, nếu như đột nhiên em xuất hiện thì chắc chắn sẽ làm kinh động đến bọn họ. Để em kêu Lục Thâm đến đó, căn cứ điểm ở bên đó là do Lục Thâm phụ trách.” Mạnh Thành cũng dừng lại, hiển nhiên là anh ta vẫn còn chưa tin lời nói của Hàn Nhã Thanh, cho nên cũng không phải là coi trọng cho lắm.

“Cũng được.” Trái lại là Hàn Nhã Thanh dứt khoát đồng ý, nếu như cô nói không sai chắc chắn là chỗ đó không có quá nhiều người phòng thủ, cứu người cũng không khó, để cho người ở bên đó trực tiếp đi qua, miễn cho đánh rắn động cỏ, đây cũng là một ý định không tồi.

“Được rồi, bây giờ em sẽ lập tức gọi điện thoại cho Lục Thâm ngay.” Thấy Hàn Nhã Thanh đã đồng ý rồi, Mạnh Thành lấy điện thoại di động ra trực tiếp gọi một cuộc điện thoại.

Người ở phía bên kia hiển nhiên cũng ngơ ngác, nhưng mà cho dù Mạnh Thành không tin lời nói của Hàn Nhã Thanh, nhưng dựa vào mặt mũi của Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh, anh ta vẫn nói chuyện này rất nghiêm trọng, giao phó rất trịnh trọng.

Lục Thâm ở đầu dây bên kia mặc dù là không hiểu đến nỗi không thể phân biệt được đông tây nam bắc, nhưng mà khi để điện thoại xuống thì vẫn trực tiếp triệu tập người dựa theo lời dặn dò của Mạnh Thành mà đi cứu người.

Trong tầng hầm trở nên yên tĩnh vô cùng, mấy người bọn họ đều đang lo lắng chờ đợi kết quả.

Nhạc Hồng Linh là người lo lắng nhất, mặc dù là cô ta tin tưởng năng lực của Hàn Nhã Thanh, nhưng mà cô ta sợ trôi qua một khoảng thời gian dài như vậy, em gái của cô ta sẽ...

Trên mặt của Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh không nhìn ra được có gì khác thường.

Mạnh Thành là người buông lỏng nhất, anh ta vẫn xem thường như cũ, bởi vì anh ta căn bản không tin tưởng rằng nơi mà Hàn Nhã Thanh nói có thể tìm ra người.

Nửa tiếng đồng hồ sau điện thoại của Mạnh Thành đột nhiên vang lên.

Mấy người bọn họ gần như là lập tức nhìn về phía Mạnh Thành, Nhạc Hồng Linh là người vội vàng nhất, nhanh chóng chạy vội đến trước mặt của Mạnh Thành.

Ánh mắt của Mạnh Thành chớp chớp, sau đó nhận điện thoại.

“Anh Mạnh, người đã được cứu ra rồi. Cô gái nhỏ bị thương, nhưng mà cũng không có nguy hiểm đến tính mạng, người cũng tỉnh táo.” Nhiệm vụ của Lục Thâm hoàn thành rất thuận lợi, cho nên giọng điệu của anh ta rất nhẹ nhàng, chỉ là trong lòng có chút nghi ngờ: “anh Mạnh, cô bé này ở đâu vậy? Trong khá xinh đó nhưng mà vẫn còn rất nhỏ, vẫn còn chưa trưởng thành đâu. anh Mạnh, làm như vậy là không tốt lắm đâu.”. Truyện mới cập nhật

“Hỏi xem cô ta tên là gì?” Mạnh Thành thở ra một hơi, lý trí đã trở về nhưng mà hiển nhiên vẫn không quá tin tưởng.

“Má ơi! anh Mạnh, không phải đó chứ! Ngay cả tên của cô gái nhà người ta là cái gì mà anh cũng không biết, vậy mà kêu bọn tôi liều chết đi cứu?” Lục Thâm ở đầu dây bên kia điện thoại trực tiếp kinh ngạc kêu lên tiếng, lúc nãy anh Mạnh dặn dò bọn họ nghiêm túc và trịnh trọng như vậy, anh ta còn tưởng là một người vô cùng quan trọng đối với anh Mạnh.

“Lúc nãy cô bé đã tự mình nói cô ta tên là Nhạc Hồng Trân.” Sau đó Lục Thâm bổ sung thêm một câu rất nhanh.

Sau đó Mạnh Thành trực tiếp cúp điện thoại, Lục Thâm ở đầu dây bên kia điện thoại lại rơi vào khoảng không một lần nữa.

Tình huống gì vậy chứ?

“Chị dâu, sau này em có thể đi theo chị được không?” Sau khi cúp điện thoại, Mạnh Thành nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, trong ánh mắt tràn đầy sùng bái.

Nghe thấy lời nói này của Mạnh Thành, mấy người bọn họ biết là chuyện này đã thuận lợi rồi.

“Cậu có thể cút rồi đó.” Dương Tầm Chiêu không thèm lưu tình chút nào mà bắt đầu đuổi người, lúc nãy để Mạnh Thành ở lại là bởi vì Hàn Nhã Thanh đã đồng ý, bây giờ anh càng nhìn Mạnh Thành lại càng cảm thấy chướng mắt.

“Lão đại, anh đây là đang qua...” Mạnh Thành muốn kháng nghị, chỉ là khi đối diện với ánh mắt nguy hiểm của Dương Tầm Chiêu, anh ta vẫn cố gắng nén xuống.

“Nhã Thanh, cảm ơn em.” Giọng nói của Nhạc Hồng Linh kích động, có hơi run rẩy.

“Giữa chúng ta cần gì phải cảm ơn chứ, chị Hồng Linh, em không thể đi cùng với chị được, em còn có chút việc nữa, em phải trở về ngay.” Chuyện bên này đã được giải quyết thuận lợi rồi, nhưng mà cô vẫn còn nhớ đến chuyện lúc nãy Phạm My đã nói với cô.

Bây giờ chuyện bên đây đã được giải quyết, đương nhiên là cô phải nhanh chóng chạy qua kia.

Dương Tầm Chiêu dùng máy bay tư nhân, cho nên Hàn Nhã Thanh cũng không cần phải đợi chuyến bay, vậy thì đã có thể tiết kiệm thêm chút thời gian.

Nhưng mà hiện tại thời gian đã không còn sớm nữa, từ chỗ này đến Hải Thành nhanh nhất thì cũng phải hết sáu bảy tiếng tiếng đồng hồ, đến Hải Thành chắc cũng là tới nửa đêm, hi vọng là bên phía Đường Vân Thành không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Mí mắt của Hàn Nhã Thanh giật giật, trong lòng của cô có một loại dự cảm xấu.

Hiện tại xem ra chuyện của Nhạc Hồng Linh hình như là cũng không có âm mưu khác, nhưng mà thời gian thật sự quá trùng hợp, lần này cô vừa mới đến nước M thì Đường Vân Thành lại bị phái đi đến Hải Thành, cho dù cô có chạy về với tốc độ nhanh nhất thì ít nhất cũng phải chênh lệch một ngày.

Trong khoảng thời gian một ngày có thể xảy ra rất nhiều chuyện.

Mặc dù là Hàn Nhã Thanh không biểu hiện trên mặt nhưng mà trong lòng của cô đang rất gấp gáp, cô cảm giác một vài chuyện gần đây dường như không phải là nhằm vào nhà họ Đường, là đang nhằm vào cô.

Nếu là như vậy chắc chắn là những người đó sẽ không cho cô có cơ hội để hít thở, cho nên xác suất Đường Vân Thành xảy ra chuyện trong khoảng thời gian đó rất là cao.

Cô dẫn theo hai bé con trở lại nhà họ Đường, những người ở nhà họ Đường đối xử với cô cùng với hai bé cưng đều thật lòng thật ý, không hề có chút tư lợi

Nếu thật sự là bởi vì chuyện của cô mà làm liên lụy đến Đường Vân Thành, liên lụy đến nhà họ Đường, vậy thì Hàn Nhã Thanh không dám nghĩ đến hậu quả đó.

“Đừng lo lắng quá, nhà họ Cố mà muốn đối phó với Đường Vân Thành cũng không đơn giản như vậy.” Tuy là không nói gì thêm, nhưng mà Dương Tầm Chiêu vẫn hiểu được nỗi lo của cô.

Nhưng mà Dương Tầm Chiêu lại không lo lắng giống như cô, Đường Vân Thành có thể đi đến vị trí ngày hôm nay là dựa vào bản lĩnh thực sự, ở nhà họ Cố không có người nào là đối thủ của Đường Vân Thành.

Nếu không thì những năm này Đường Vân Thành cũng không có khả năng thăng chức nhanh như vậy.

Loading...

“Em không lo lắng về nhà họ Cố, em lo lắng là người của Quỷ Vực Chi Thành.” Hàn Nhã Thanh nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, biểu cảm của cô đông cứng mấy phần, bây giờ cô đang ở trước mặt của Dương Tầm Chiêu, cô đã hình thành thói quen không cần phải che giấu nữa.

Trong lòng của cô suy nghĩ cái gì thì cô trực tiếp nói cho Dương Tầm Chiêu nghe.

“Người của Quỷ Vực Chi Thành à? Em nói là người của Quỷ Vực Chi Thành để mắt đến nhà họ Đường?” Đương nhiên là Dương Tầm Chiêu cũng đã biết chuyện lần trước của Đường Lăng là do người của Quỷ Vực Chi Thành gây ra, nhưng mà người của Quỷ Vực Chi Thành hiển nhiên không có lý do gì để đối phó với Đường Vân Thành, trừ phi là bọn họ để mắt đến nhà họ Đường.

“Em nghi ngờ là bọn họ không phải để mắt đến nhà họ Đường, mà là để mắt đến em.” Hàn Nhã Thanh âm thầm thở ra một hơi, cô cũng không hi vọng là kết quả như vậy, nhưng mà cô có một loại dự cảm, mà loại dự cảm đó càng ngày càng trở nên mãnh liệt.

“Để mắt tới em? Tại sao vậy?” Sắc mặt của Dương Tầm Chiêu thay đổi, anh hiểu quá rõ thế lực của Quỷ Vực Chi Thành, tầm nhìn phóng đến toàn cầu, không có người nào muốn trở thành kẻ thù với Quỷ Vực Chi Thành, cho dù là anh thì cũng không có năng lực chống lại Quỷ Vực Chi Thành.

Hai mươi lăm năm trước, Trương Minh Hoàng, thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành đã khuyếch trương thế lực của Quỷ Vực Chi Thành mạnh đến nỗi không có một người thường nào có thể tưởng tượng ra được.

Nhìn mà phát khiếp? Nghe tin đã sợ mất mật? Những lời này căn bản không thể hình dung ra được Trương Minh Hoàng và Quỷ Vực Chi Thành.

Nhưng mà Quỷ Vực Chi Thành vẫn luôn có quy định vô cùng nghiêm ngặt, cho dù những năm gần đây Trương Minh Hoàng không quan tâm đến chuyện trong thành nhưng mà quy định ở trong thành vẫn không có khả năng loạn lạc hoàn toàn.

Tại sao bọn họ lại muốn đối phó với Hàn Nhã Thanh?

“Em cũng không biết là tại sao nữa, nhưng mà em có loại dự cảm như thế này.” Ánh mắt của Hàn Nhã Thanh nhìn về phía trước, không biết là nghĩ đến cái gì đó: “Dự cảm này của em chắc là không sai đâu.”

Dương Tầm Chiêu nhìn cô, khóe môi giật giật, cuối cùng cũng không nói ra cái gì nữa, anh hiểu rất rõ năng lực của cô, mặc dù cô nói là dự cảm chỉ sợ là cô đã chắc tám chín phần mười rồi.

“Muốn điều tra ra nguyên nhân thì cũng chỉ có một cách, đó chính là xâm nhập vào nội bộ Quỷ Vực Chi Thành, nhưng mà lần trước em đã nhờ Mộ Dung Tri liên lạc với người của Quỷ Vực Chi Thành ở thành phố A, bọn họ lại không hề đáp lời lại.” Ánh mắt của Hàn Nhã Thanh chìm xuống: “Đây vốn dĩ là một chuyện rất kỳ quái.”

Những năm gần đây Quỷ Vực Chi Thành vẫn luôn nhận đủ loại nhiệm vụ, không có lý do gì cô tìm đến cửa mà đối phương lại không chịu nhận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.