Cô là kẻ thù của Tư Đồ Không, sao anh ta lại không cho người theo dõi cô cơ chứ?
Cô là kẻ thù của Tư Đồ Không, với tính cách đó, anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.
Vì vậy, đây mới chính là lý do vì sao đã hết thời hạn năm năm mà Tư Đồ Không vẫn chưa cho phép cô rời đi.
Chắc hẳn vì anh ta cảm thấy hành hạ cô trong năm năm còn chưa đủ, sỉ nhục cô trong từng ấy thời gian cũng chưa đủ. Cho nên, anh ta vẫn còn muốn tiếp tục hành hạ cô, làm nhục cô.
Nếu tất cả những gì bà Tư Đồ nói hôm nay đều là sự thật thì thực ra, cô còn phải cảm ơn bà ta nữa đấy.
Dù sao thì, nếu bà ta không nói cho cô biết, có thể cô sẽ vĩnh viễn bị bưng bít, mãi mãi là kẻ ngốc bị người ta lừa gạt.
Khi nhận ra bà Tư Đồ cũng chưa theo ra ngoài, Liễu Ảnh đã lập tức hiểu ra. Quá rõ ràng rồi, bà ta cũng biết Tư Đồ Không đang sai cho người theo dõi cô.
Bà ta không muốn để anh ta biết, nên tất nhiên sẽ không ra nhanh như vậy. Có lẽ đây cũng chính là lý do vì sao bà Tư Đồ lại hẹn gặp cô ở chỗ này.
Nhưng lúc này, Liễu Ảnh không quan tâm đến những chuyện đó. Cô chỉ muốn biết rõ chân tướng sự thật năm năm về trước.
Vừa rồi, bà Tư Đồ đã nói, mẹ cô cũng biết chuyện năm đó, vậy nên sau khi rời khỏi cửa hàng, Liễu Ảnh tìm được một chỗ khá vắng vẻ rồi lập tức bấm số gọi cho mẹ mình.
Mẹ cô đang ở nước ngoài, lúc này chắc hẳn đã là giữa đêm, nhưng cô đã không còn để ý được nhiều như vậy nữa, cô muốn biết được sự thật, cô phải biết rõ sự thật.
Rốt cuộc là mẹ đã giấu cô chuyện gì? Có phải thật sự như bà Tư Đồ đã nói hay không, Liễu Ảnh muốn biết tất cả chân tướng sự thật.
“Liễu Ảnh, sao đột nhiên con lại hỏi chuyện này?” Dường như cuối cùng, mẹ Liễu cũng đã lấy lại được tinh thần, nhưng lúc này rõ ràng giọng nói của bà đang run run. Tuy chỉ nghe qua điện thoại, Liễu Ảnh cũng có thể nhận ra.
“Hôm nay có người nói với con, năm đó, năm đó ba bị Tư Đồ Không hại chết. Hơn nữa, người đó còn nói với con rằng mẹ cũng biết rõ tình hình năm đó. Có đúng như vậy không mẹ? Những lời bà ta nói là thật sao?” Liễu Ảnh thấy mẹ mình tránh né thì đã hiểu, chắc chắn bà sẽ không chủ động nói cho cô biết. Dù sao trong suốt năm năm qua, mẹ cô cũng luôn gạt cô chuyện đó, không hề nhắc tới nửa lời.
“Là ai nói? Là ai nói cho con biết?” Mẹ Liễu không trả lời câu hỏi của Liễu Ảnh, mà ngược lại còn nổi giận gặng hỏi cô, bà cao giọng thấy rõ, nghe đã thấy có vẻ hết sức kích động.
“Là bà Tư Đồ nói với con.” Liễu Ảnh biết nếu không nói ra được chuyện khiến mẹ mình hoàn toàn bị thuyết phục thì chắc chắn bà sẽ không cho cô biết chân tướng sự việc năm đó.
“Bà ta? Hóa ra lại là bà ta? Bà ta cũng biết? Bà ta cũng biết sao?” Khi mẹ Liễu tiếp tục trả lời, giọng bà lại cao hơn vài phần, càng trở nên kích động hơn.
“Ha ha...” Bà lập tức phá lên cười: “Năm đó, chính bà ta không cho mẹ nói với con. Vậy mà đến bây giờ, lại cũng chính bà ta là người nói cho con biết.”
“Là bà ta không cho mẹ nói với con sao? Vì sao? Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?” Nghe thấy câu nói của mẹ mình, Liễu Ảnh hoàn toàn bị sốc. Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Nhưng hiện tại, cô cũng không thể không tin lời bà Tư Đồ nói là sự thật.