Tâm trạng của cảnh sát Ngô, cảnh sát nhỏ và những cảnh sát khác trong văn phòng lúc này đều vô cùng phức tạp.
Mặc dù Hàn Nhã Thanh xem video một lần đã nhanh chóng mà chuẩn xác chụp được màn hình những lúc Hàn Chí Long hút ma tuý thật sự khiến mọi người kinh ngạc.
Nhưng chỉ nhìn một lần mà đã biết chính xác Hàn Chí Long hút bao nhiêu gam ma tuý?
Điều này cũng phóng đại quá?
Sao có thể?
Vì vậy họ cảm thấy những lời vừa nãy của Hàn Nhã Thanh chắc chắn chỉ là nói phét.
Nếu thật sự nhìn được chính xác như vậy thì có còn là mắt không? Phải gọi là ra-đa thì đúng hơn?
Cho dù vừa nãy họ nghiêm túc nhìn Hàn Nhã Thanh chụp lại mười tám bức hình nhưng họ cũng không thể thấy Hàn Chí Long đã hút bao nhiêu gam ma tuý.
Đương nhiên, bọn họ vẫn tin tưởng vào năng lực của chuyên gia giám định vi lượng chuyên nghiệp, cho nên họ đang chờ kết quả từ tổng cục, sau đó khiến Hàn Nhã Thanh bẽ mặt.
Một cô gái nhỏ mới chỉ đôi mươi, tóc còn chưa mọc hết đã chạy tới đồn cảnh sát của họ khoe khoang?
Cô nhóc này vẫn còn quá trẻ! Quá ngông cuồng!
Người trẻ tuổi mà ngông cuồng quá chắc chắn sẽ chịu thiệt!
Lúc này hầu hết những người trong văn phòng cảnh sát đều tin rằng Hàn Nhã Thanh sẽ sẽ bị vả mặt.
Quản lý Lưu không nghĩ nhiều như những cảnh sát khác, giờ đây anh ta nhìn Hàn Nhã Thanh với ánh mắt hoàn toàn ngưỡng mộ.
Tổng giám đốc thật sự là văn võ song toàn, văn có thể quản lý công ty, võ còn có thể phá án. Đương nhiên, quản lý Lưu đã tự động bỏ qua sự thật rằng vẫn luôn là thư ký Lưu quản lý công ty.
Quản lý Lưu cảm thấy tổng giám đốc nhà mình phá án còn tốt hơn những cảnh sát chuyên nghiệp kia.
Cảnh sát điều tra nhiều ngày cũng không tìm thấy manh mối nào, tổng giám đốc nhà anh vừa nhìn đã đưa ra được kết luận.
Xin hỏi còn ai giỏi hơn tổng giám đốc nhà anh nữa?
Tâm trạng của cảnh sát Ngô lúc này là phức tạp nhất, anh ta đã xử lý rất nhiều vụ án, cũng được coi là có kinh nghiệm, nhưng anh ta nghiên cứu vụ án này vài ngày cũng không tìm ra điểm đáng ngờ, còn cô vừa nhìn đã phát hiện ra sơ hở.
Nếu kết quả tổng cục đưa ra giống như những gì cô vừa nói thì có lẽ vụ án này sẽ được tái xét duyệt.
Cô gái nhỏ này lợi hại vậy ư? Thật sự không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được mà!
Sau khoảng nửa giờ, cuối cùng bên phía tổng cục cũng gửi kết quả giám định xuống, báo cáo giám định ghi rõ trong mười tám bức hình, Hàn Chí Long đã hút một lượng ma tuý khoảng từ 14 đến 17 gam.
Khoảng 14 đến 17 gam? Đây là kết quả cuối cùng do chuyên gia thẩm định vi lượng chuyên nghiệp của tổng cục đưa ra.
Mà vừa nãy Hàn Nhã Thanh chỉ xem video một lần đã đưa ra kết luận trong khoảng 15 đến 16 gam.
Chuyện gì đây?
Điều này có nghĩa là gì?
Điều này có nghĩa là kết quả do chuyên gia giám định vi lương chuyên nghiệp của tổng cục thẩm định trong vòng nửa giờ còn không chính xác bằng kết quả Hàn Nhã Thanh đưa ra sau khi chỉ xem video một lần.
Nhìn kết quả tổng cục gửi xuống, mấy người vừa nãy còn nghi ngờ Hàn Nhã Thanh, chờ cô bị vả mặt cảm thấy mặt mình bị đánh đau rát.
Cũng may vừa nãy họ chỉ nghĩ thầm trong lòng chứ không nói ra, nếu không thật sự là rất mất mặt.
“Tổng, tổng giám đốc Hàn, kết quả tổng cục gửi xuống giống với kết luận cô đưa ra.” Giọng cảnh sát Ngô lúc này hơi run rẩy, không biết có phải vì do quá xúc động hay không.
“Sư phụ, kết luận vừa nãy của tổng giám đốc Hàn còn chuẩn xác hơn kết quả thẩm định của tổng cục.” Viên cảnh sát nhỏ rất trung thực, không khỏi sửa lại lời sư phụ mình.
“Ừ, biết rồi.” Cảnh sát Ngô trừng mắt nhìn chàng cảnh sát trẻ tuổi, lẽ nào anh ta không biết chắc? Còn cần người khác phải nhắc à?
Đây không phải cuộc gọi video mà người của tổng cục vừa gọi ư? Vừa nãy anh ta run tay đã lỡ nhấn nghe, bây giờ anh ta nói gì bên phía tổng cục đều có thể nghe thấy.
“Lão Ngô, thế nào, ai đưa ra kết quả còn chính xác hơn của tôi?” Cuộc gọi video đã kết nối, người bên kia quả nhiên đã nghe thấy lời của anh cảnh sát trẻ.
Âm cuối của người này rõ ràng đã nâng cao hơn, hiển nhiên không tin hoặc là không cho là vậy.
“Kết luận của người nhà bên chúng tôi đưa ra.” Cảnh sát Ngô hơi ngượng ngùng, lại không tiện giải thích quá nhiều, dù sao anh ta tận mắt chứng kiến còn không dám tin, nếu nói cho người khác chắc chắn họ sẽ càng không tin.”
“Ồ, người nhà các anh rất có năng lực đấy.” Người bên kia video bật cười, lời nói rõ ràng mang ý trêu chọc.
“Anh có ý gì? Coi thường người ta hả? Nếu không nhờ tổng giám đốc chúng tôi thì các anh sẽ không phát hiện ra vấn đề quan trọng này.” Quản lý Lưu luôn bao che khuyết điểm khó chịu, anh ta có ý gì? Tổng giám đốc nhà anh giúp họ tìm ra manh mối mà họ còn dám cười nhạo tổng giám đốc?
Đúng là quá đáng!
“Sư phụ, chúng ta nên có gì nói nấy, đúng là tổng giám đốc rất lợi, lần này thật sự phải cảm ơn tổng giám đốc Hàn.” Viên cảnh sát nhỏ thật thà không biết lấy lòng cấp trên, vẫn kiên trì nói sự thật.
“Lão Ngô? Có chuyện gì vậy.” Giọng điệu của người đối diện video lại nâng cao lên vài tone, hiển nhiên là có nghi hoặc, hoặc là khinh thường.
“Lão Lý, đúng là người nhà của vụ án này đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều.” Mặc dù cảnh sát Ngô muốn xử lý mọi chuyện suôn sẻ nhưng anh ta cũng không thể mở mắt nói dối.
“Các người làm việc càng ngày càng không có quy tắc, chuyện phá án có thể để người nhà tham gia vào sao?” Lão Lý ở đầu bên kia video đã hơi tức giận, bắt đầu lên lớp.
“Người nhà này khác những người khác...” Cảnh sát Ngô vẫn muốn giải thích.
“Khác? Khác thế nào? Tôi thấy người ta thích hươ chân múa tay thì có!” Lão Lý ở bên kia video càng nói càng khó nghe.
“Lão Lý, làm gì vậy? Sao nghe như đang cãi nhau với ai thế?” Đúng lúc này một giọng nói khác vọng lại từ video.
“Một người nhà không hiểu chuyện gì mà lại thích hươ tay múa chân, người bây giờ đúng là không biết trời cao đất rộng, họ cho rằng một người là có thể phá án được sao? Đúng là nực cười.” Lão Lý không cố kỵ mình vẫn đang mở video, nói không nể tình chút nào, cũng chẳng sợ người bên kia video nghe được.
Lúc này sắc mặt mấy người trong văn phòng đều không được tốt lắm, lão Lý này chẳng biết gì mà lại nói lung tung, cũng quá đáng lắm.
Hàn Nhã Thanh vẫn thản nhiên như không, không có gì khác thường.
“Ai khoa chân múa tay?” Lại một giọng nói khác vọng lại từ video.
Nghe thấy giọng nói này, lông mày Hàn Nhã Thanh hơi nhướn lên, đây là giọng của cục trường Tào, Tào Du.
“Cục trưởng Tào, sao lại là anh? Anh có chuyện gì không?” Nhìn thấy cục trưởng Tào, giọng điệu lão Lý lập tức thay đổi.
“Tôi cũng chỉ tình cờ đi ngang qua thôi, nghe anh nói như đang cãi nhau với ai nên tôi lại xem thử.” Trước giờ cục trưởng Tào vẫn luôn rất tò mò, cho nên nghiêng người về phía trước nhìn: “Để tôi xem là ai khoa chân múa tay?”
Hàn Nhã Thanh vốn không muốn để ý, chỉ là bây giờ thấy Tào Du xuất hiện trước video, cô cũng hơi nghiêng người về phía trước, xuất hiện trong ống kính: “Là tôi.”