Cô càng không ngờ chỉ trong một tháng mà công ty đã đạt được lợi nhuận cao như thế.
Xem ra, những chuyện mà Dương Tầm Chiêu làm cho Hàn thị đã vượt xa những chuyện cô biết, thậm chí còn vượt xa những gì cô nghĩ.
Hàn Nhã Thanh cảm thấy bà cụ Dương đã nói một điều rất đúng, quả thật Dương Tầm Chiêu đã đập rất rất nhiều tiền vào Hàn thị.
Giờ nhìn thấy lợi nhuận tháng này của Hàn thị, không biết cô còn có thể thẳng thắn oán giận bà cụ Dương nữa không?
Nhưng tiền này là của Dương Tầm Chiêu, không liên quan gì đến bà cụ Dương, nên cô cảm thấy mình cứ việc oán giận bà ta.
Vấn đề mấu chốt ở đây không phải là tiền, mà là ông cụ Dương và bà cụ Dương đã ầm ĩ đến mức quá đáng.
“Tổng giám đốc Hàn, tôi vẫn còn một việc nữa, hôm qua cục cảnh sát gọi tới, nói, nói...” Giám đốc Lưu thấy Hàn Nhã Thanh nhìn bảng báo cáo tài chính đến mức hơi thất thần, thì ngẫm nghĩ một lát, rồi quyết định nói lại chuyện hôm qua cho cô nghe.
“Hả?” Hàn Nhã Thanh ngẩng đầu, nhìn anh ta, đồn cảnh sát gọi tới?
“Cục cảnh sát nói Hàn Chí Long chết rồi, cảnh sát đã gọi cho cậu cả Hàn trước, nhưng cậu cả Hàn không tới xử lý, giờ Lưu Vũ cũng đang ở cục cảnh sát, còn cô Nghiên Nghiên thì bị thương, nên cảnh sát hết cách, đành phải gọi tới công ty, cô có cần tôi cử người tới đó xử lý một chút không?” Giám đốc Lưu biết những chuyện mà Hàn Trung Dung và Lưu Vũ đã làm với Hàn Nhã Thanh, nên lúc anh nói ra chuyện này, trong lòng có hơi thăm dò và thận trọng.
Trước đây Hàn Trung Dung và Lưu Vũ hãm hại tổng giám đốc như thế, nếu tổng giám đốc không muốn quan tâm đến chuyện của Hàn Chí Long, thì cũng hợp tình hợp lý thôi.
“Hàn Chí Long chết rồi?” Hàn Nhã Thanh sửng sốt, vẻ mặt khẽ thay đổi, từ khi ông cụ Hàn ngã bệnh nằm viện, Hàn Chí Long chưa từng xuất hiện một lần, cô luôn nghĩ rằng anh ta ở bên ngoài quậy phá, không ngờ anh ta lại chết rồi.
“Anh đưa địa chỉ cho tôi, tôi đi tới đó một chuyến.” Mặc dù cô vẫn luôn rất ghét cả nhà Hàn Trung Dung, cũng không thích Hàn Chí Long, nhưng giờ anh ta chết rồi, ông cụ Hàn lại hôn mê bất tỉnh ở trong viện, Lưu Vũ thì ở trong cục cảnh sát không thể ra ngoài được, còn Hàn Trung Dung thì chẳng trông mong được gì.
Nên chuyện này chỉ có thể để cô tới đó xử lý.
Người cũng đã chết rồi, dù sao cũng không thể phớt lờ để mặc thi thể ở trong cục cảnh sát được.
“À, được, được.” Giám đốc Lưu sửng sốt, rồi vội vàng tìm số điện thoại của cục cảnh sát mà hôm qua mình lại: “Tổng giám đốc Hàn, tôi đi cùng cô tới đó nhé!”
“Ừm, cũng được.” Hàn Nhã Thanh không từ chối, để giám đốc Lưu đi theo cô giải quyết chuyện này cũng được.
Cái chết của Hàn Chí Long gần như nằm ngoài dự đoán của Hàn Nhã Thanh, cô cảm thấy có lẽ chuyện này không hề đơn giản như thế. Truyện Mạt Thế
Cục cảnh sát gọi tới công ty cô, chắc chắn sẽ không rõ mọi chuyện, nên cô cần phải tới đó mới có thể biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hàn Nhã Thanh khẽ mím môi, lần trước ông cụ Hàn đã làm lại bản giám định với cô, kết quả chứng minh, cô thật sự không phải là con Hàn Trung Phương, cũng không phải là cháu nhà họ Hàn.
Cô không phải người nhà họ Hàn, nên không muốn chiếm giữ vị trí tổng giám đốc của Hàn thị, mặc dù Hàn thị đã được Dương Tầm Chiêu đầu tư cứu sống, nhưng suy cho cùng nó cũng là tâm huyết cả đời của ông cụ Hàn.
Lẽ ra tâm huyết cả đời của ông cụ Hàn phải được truyền cho người nhà họ Hàn.
Nhưng ông cụ Hàn đang hôn mê bất tỉnh, còn Hàn Trung Dung thì ích kỷ tới mức không biết xấu hổ, Hàn Nghiên Nghiên thì bị thương cả đời chỉ có nằm liệt trên giường, nên nhà họ Hàn chỉ còn mình Hàn Chí Long.
Mặc dù Hàn Chí Long cũng không phải người thành tài, nhưng chí ít trước đây anh ta chưa từng làm những chuyện xấu xa, hơn nữa anh ta còn là cháu đích tôn của ông cụ Hàn.
Cô vốn định giải quyết xong chuyện Đường Lăng sẽ tìm Hàn Chí Long về, rồi cho anh ta gia nhập công ty.
Không ngờ, cô còn chưa kịp đi tìm Hàn Chí Long, đã nhận được tin tức anh ta đã chết.
Hàn Nhã Thanh và giám đốc Lưu chạy tới cục cảnh sát, rồi tìm thẳng đến cảnh sát Ngô – người giải quyết vụ án của Hàn Chí Long.
“Hai người làm người thân kiểu gì vậy? Lúc trước tôi đã liên lạc với mấy người rất nhiều lần, thế mà trôi qua mấy ngày rồi hai người mới tới?” Cảnh sát Ngô nhíu chặt mày đến mức kẹp chết một con ruồi, trên mặt hiện rõ sự không vui: “Trước giờ tôi chưa từng thấy người thân nào như hai người đấy!”
Người đã chết mấy ngày rồi, cảnh sát luôn liên lạc với người nhà, thế mà giờ người nhà mới tới?
Chuyện này thật quá đáng.
“Đồng chí cảnh sát, đây là tổng giám đốc Hàn thị của chúng tôi, chứ không phải là người nhà của Hàn Chí Long. Chúng tôi cũng không liên lạc được với ba Hàn Chí Long, còn mẹ anh ta thì phạm tội vẫn đang ở trong cục cảnh sát, em gái anh ta thì bị thương vẫn đang nằm viện, nên tổng giám đốc Hàn của chúng tôi đại diện cho công ty Hàn thị tới đây xử lý chuyện này.” Giám đốc Lưu cũng là người bao che khuyết điểm, không thể để cho tổng giám đốc nhà mình bị oan như thế, không thể không nói lời giải thích này của giám đốc Lưu cực kỳ chuẩn mực.
Tổng giám đốc Hàn chỉ là chị họ của Hàn Chí Long, mặc dù về mặt máu mủ cũng xem như khá thân thiết, nhưng những chuyện mà cả nhà Hàn Trung Dung đã làm với Hàn Nhã Thanh, thì có bao nhiêu tình thân cũng xóa bỏ hết, hôm nay tổng giám đốc Hàn có thể ra mặt đã là quá tốt rồi.
Cảnh sát Ngô nghe giám đốc Lưu nói thế thì ngẩn người: “Hả, xin lỗi, tôi không biết chuyện này, tôi tưởng cô là chị ruột Hàn Chí Long.”
Từ trên hồ sơ của Hàn Chí Long, anh biết được anh ta có một chị gái, nên vừa thấy Hàn Nhã Thanh tới đã cho rằng cô là chị ruột Hàn Chí Long.
“Không sao, tôi có thể tìm hiểu tình huống cụ thể được không?” Hàn Nhã Thanh cũng không để tâm, trước đây công việc của cô cũng thường tiếp xúc với nhân viên cảnh sát, nên cô hiểu rõ nỗi khổ của họ.
Nhưng cô biết chi tiết về vụ án của Hàn Chí Long, cô cảm thấy có lẽ cái chết của anh ta sẽ không đơn giản như thế.
“Tất nhiên là được rồi.” Lần này cảnh sát Ngô đồng ý rất sảng khoái, cho dù không phải quan hệ ruột thịt, nhưng nếu cô đã tới đây giải quyết chuyện này, tất nhiên sẽ có quyền được biết tình tiết của vụ án.
“Vậy tôi sẽ kể cho cô một lượt.” Cảnh sát Ngô lấy những hồ sơ liên quan đến vụ án của Hàn Chí Long ra, rồi đặt trước mặt Hàn Nhã Thanh, sợ cô xem không hiểu, cảnh sát Ngô còn đích thân giảng giải cho cô.
“Tối ngày 22, Hàn Chí Long tụ tập hít ma túy trong câu lạc bộ Minh Hoàng, lúc đó nhóm anh ta có tổng cộng mười mấy người, theo những gì chúng tôi điều tra, lúc đó Hàn Chí Long hít ma túy quá liều, rồi tìm mấy người phụ nữ, vì hít ma túy quá liều, cộng với việc kích thích quá độ, nên anh ta đã đột tử...” Cảnh sát Ngô cũng muốn giải thích rõ ràng với cô để sớm kết thúc vụ án.
Hàn Nhã Thanh không hề cắt ngang lời giảng giải của anh ta, giám đốc Lưu cũng lắng nghe rất nghiêm túc, nhưng cô lại cầm hồ sơ lên nhanh chóng lật qua xem một lượt.
Trong hồ sơ của cảnh sát, cô không nhìn ra được điểm gì khác thường, chỉ có một điểm đáng nghi nhất là Hàn Chí Long hít ma túy quá nhiều.
Việc hít ma túy quá liều là do anh ta tự hít vào? Hay do người khác làm cho anh ta?
“Các anh có video giám sát của câu lạc bộ Minh Hoàng lúc đó không?” Hàn Nhã Thanh đợi cảnh sát Ngô nói xong thì hỏi.
Hàn Nhã Thanh vừa nhìn thấy trong báo cáo có nhắc đến video giám sát của câu lạc bộ Minh Hoàng.
“À... có.” Cảnh sát Ngô ngẩn người, rõ ràng không ngờ rằng Hàn Nhã Thanh sẽ hỏi một câu đột ngột như thế.