Mấu chốt là tờ giấy kết hôn của mình là có chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc là được làm từ đâu?
Rốt cuộc nó là thật hay giả?
“Nhã Thanh có biết không?” Bà cụ Đường chớp chớp mắt, giờ phút này lại hoàn toàn bình tĩnh, bà cụ Đường cũng biết chuyện lớn như vậy có gấp gáp cũng không có lợi ích gì.
“Dạ biết.” Vốn dĩ Hàn Nhã Thanh đang bị Dương Tầm Chiêu nhìn chằm chằm đều cảm thấy trong lòng có chút run rẩy, giờ phút này nghe thấy bà cụ Đường hỏi như vậy, chậm rãi nhẹ gật đầu.
“Là đàn anh của Nhã Thanh, rất nhiều năm trước đã quen biết với nhau, những năm gần đây Nhã Thanh vẫn làm việc ở bên cạnh của cậu ta.” Đường Lăng thấy Hàn Nhã Thanh nhẹ gật đầu một cái, đều không có giải thích, sợ là bà cụ lại gấp gáp nên nhanh chóng đưa ra lời giải thích cặn kẽ.
“Vậy, vậy trước kia Nhã Thanh thật sự kết hôn với cậu ta ở nước M hả?” Bà cụ Đường nghe thấy lời giải thích của Đường Lăng, ánh mắt rõ ràng trợn lên nhìn qua Hàn Nhã Thanh.
Lúc này không chỉ có bà cụ Đường đang nhìn Hàn Nhã Thanh, tất cả những người khác cũng đều nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, đều muốn nghe thấy câu trả lời của Hàn Nhã Thanh.
Dương Tầm Chiêu cứ luôn nhìn Hàn Nhã Thanh, chỉ là lúc trước ánh mắt rõ ràng có hơi mông lung, thân thể cương cứng, sắc mặt cũng cứng ngắc, ánh mắt cũng chưa từng chuyển động.
Giờ phút này tròng mắt của anh rốt cuộc cũng đã nhúc nhích, như vậy trông giống như là một bức tượng được trưng bày ở ven đường, sau đó ánh mắt đột nhiên di chuyển một chút, nhìn có hơi...
“Con không biết, con không đăng ký kết hôn gì với anh ta, chưa từng có, ở nước M cũng không có, ở những quốc gia khác cũng không có.” Hàn Nhã Thanh nhìn thấy tất cả mọi người đều nhìn cô như vậy, đặc biệt là khi nhìn thấy phản ứng của Dương Tầm Chiêu, cô cũng có chút gấp. Sao cô lại kết hôn với đàn anh được chứ, cho đến bây giờ cũng chưa từng có chuyện đó.
Rõ ràng là Dương Tầm Chiêu thở phào một hơi, đôi mắt cứng ngắc đó rốt cuộc cũng đã trở nên linh hoạt hơn, sắc mặt căng thẳng cũng đã thả lỏng, không có ai biết tâm trạng lúc nãy của anh, anh thật sự rất sợ, sợ cô thật sự với người đàn ông khác...
Cô nói không có thì anh đã yên tâm, lời nói của cô, anh tin tưởng.
“Nhưng mà theo sự hiểu biết của con với Đường Bách Khiêm, tờ giấy kết hôn này tuyệt đối là thật, nếu không thì anh ta cũng tuyệt đối sẽ không lộ ra ngoài đâu.” Đường Lăng cũng tin tưởng Hàn Nhã Thanh, nhưng mà anh ta cảm thấy chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy.
“Trước, trước đó em với anh ta thi hành nhiệm vụ đã từng giả làm vợ chồng, anh ta đã từng làm một tờ đăng ký kết hôn giả.” Ánh mắt của Hàn Nhã Thanh nhanh chóng lóe lên, cô nhớ đến năm năm trước cô với Đường Bách Khiêm đã từng chấp hành một nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, Đường Bách Khiêm với cô đã từng giả làm vợ chồng. Lúc đó Đường Bách Khiêm phải đề phòng vạn nhất, cho nên cần phải làm một tờ giấy kết hôn giả, chắc là tờ giấy này.
“Anh cảm thấy là tờ giấy kết hôn năm đó Đường Bách Khiêm rất có thể đã làm thật, có lẽ anh ta đã lừa gạt em.” Lời nói này của Đường Lăng hiển nhiên nói có chút nhỏ, nhưng mà giọng điệu lại vô cùng khẳng định, dựa vào sự hiểu biết của anh ta với Đường Bách Khiêm, tuyệt đối là như thế này.
“Không có khả năng đâu, lúc đó có một mình anh ta đi làm, em căn bản cũng không ra mặt.” Hàn Nhã Thanh trực tiếp phủ nhận, cô vô cùng chắc chắn cái đó tuyệt đối không có thể là thật.
Giấy đăng ký kết hôn lần ấy là tự Đường Bách Khiêm đi làm, cô căn bản cũng chưa từng xuất hiện, cô không có xuất hiện cho nên tờ giấy này chắc chắn là giả.
Ở nước M, loại chuyện này rất nghiêm ngặt, huống hồ gì cô không có quốc tịch nước M.
“Nếu như Đường Bách Khiêm dẫn em đi xử lý những chuyện này lúc ý thức của em không rõ ràng thì sao đây? Mà lúc em tỉnh dậy, có lẽ là không nhớ.” Đường Lăng vẫn tin tưởng chắc chắn vào suy nghĩ của mình, hơn nữa anh ta cảm thấy con người của Đường Bách Khiêm chuyện gì cũng làm được, vì đạt được mục đích mà thủ đoạn gì cũng có thể sử dụng.
Dương Tầm Chiêu nghe thấy lời nói của Đường Lăng, ánh mắt rõ ràng chìm xuống, khóe môi của Dương Tầm Chiêu chậm rãi mím lại, không biết là nghĩ đến cái gì đó, trong lúc nhất thời sắc mặt hết sức khó coi.
Hàn Nhã Thanh sửng sốt, hai mắt chớp chớp: “Em dị ứng với rượu, uống rượu rồi cho dù chỉ là một ngụm nhỏ thì em cũng sẽ say đến bất tỉnh nhân sự, sau khi uống xong thì em sẽ say khước, sau khi tỉnh lại thì em không nhớ cái gì hết. Nhưng mà lúc ở nước M em chưa từng uống rượu, những năm gần đây em vẫn luôn rất chú ý, từ xưa đến nay không uống rượu.”
Lời nói của Đường Lăng làm Hàn Nhã Thanh nghĩ đến loại khả năng này, nhưng mà cô rất rõ ràng vấn đề này của bản thân cho nên cô vẫn luôn vô cùng cẩn thận, những năm nay cô vẫn luôn không chạm qua rượu, chỉ ngoại trừ lần trước uống rượu với Dương Tầm Chiêu, sau đó hôn cô.
“Cho nên em không biết sau khi em say rượu sẽ có tình huống như thế nào?” Lông mày của Đường Lăng nhẹ nhàng cau lại.
“Chắc là Dương Tầm Chiêu biết.” Hàn Nhã Thanh nhớ đến lần trước cô với Dương Tầm Chiêu “quá chén”, lúc đấy cô với Dương Tầm Chiêu luôn ở cùng một chỗ, chắc chắn là Dương Tầm Chiêu biết tình huống như thế nào.
Dương Tầm Chiêu cũng nhớ dáng vẻ lần đó khi cô say rượu, ánh mắt lại càng trở nên âm trầm hơn: “Sau khi em uống say, đúng là em có hơi ồn ào, nhưng mà nhìn giống như là rất tỉnh táo, làm việc cũng có trật tự.”
Ý tứ trong lời nói của Dương Tầm Chiêu đã rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn nữa.
“Cho nên có phải là Đường Bách Khiêm thừa dịp lúc em đang say dẫn em đi làm giấy đăng ký kết hôn không thế?” Đôi mắt của Đường Lăng hơi nheo lại, dường như còn có nhiều hơn mấy phần nguy hiểm, hiển nhiên là Đường Lăng cũng đã nhận định chuyện chính là như vậy.
“Nhưng mà lúc em ở nước M, em thật sự không có uống rượu.” Ánh mắt của Hàn Nhã Thanh khẽ lóe lên, nếu như thật sự giống như Dương Tầm Chiêu đã nói, vậy chuyện này hoàn toàn chính xác có khả năng. Nhưng mà lúc ở nước M cô chưa từng uống rượu, chuyện này cô hoàn toàn có thể khẳng định được.
“Đường Bách Khiêm có biết tình huống sau khi say rượu của em không?” Đường Lăng lại nhanh chóng hỏi một câu.
“Không biết đâu, trước kia em có uống với Hứa Dinh Dinh một lần, cũng chỉ có Hứa Dinh Dinh mới biết dáng vẻ sau khi uống say của em, có điều em đã nói với bọn họ là em không thể uống rượu.” Lần đầu tiên Hàn Nhã Thanh uống rượu là uống cùng với Hứa Dinh Dinh, kể từ khi biết bản thân mình có dị ứng với cồn, Hàn Nhã Thanh tuyệt đối sẽ không uống rượu, vì để đề phòng vạn nhất, loại tình huống này cô đã sớm nói cho Đường Bách Khiêm biết.
“Anh cảm thấy là có khả năng dưới tình huống em không biết, Đường Bách Khiêm đã rót rượu cho em, sau đó dẫn em đi làm giấy đăng ký kết hôn.” Đường Lăng trực tiếp đưa ra kết luận: “Cho nên tờ giấy đăng ký kết hôn này chắc chắn là thật.”
Hàn Nhã Thanh nhẹ nhàng mím môi, trong lúc nhất thời không nói gì, dường như chuyện thật sự là như vậy, vậy thì cô cũng không biết phải nói như thế nào.
Lúc này sắc mặt của Dương Tầm Chiêu vô cùng âm trầm, đôi mắt cũng đang khép lại, khí tức nguy hiểm làm cho người ta sắp chết thở không nổi.
Đường Bách Khiêm, tốt, tốt lắm!
Đường Bách Khiêm dám tính kế người phụ nữ của anh như vậy, anh nhất định phải để cho Đường Bách Khiêm biết thà rằng mình chẳng làm.
“Sao lại âm hiểm như vậy chứ, tại sao con người này lại có thể âm hiểm như vậy? Sao có thể tính kế Nhã Thanh của chúng ta?” Phạm My vừa tức vừa kinh ngạc: “Hiện tại người này còn không có mặt mũi lấy tờ giấy đăng ký kết hôn ra, rốt cuộc là cậu ta có ý gì, rốt cuộc là cậu ta muốn làm cái gì?”