Cơ Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1427: Chương 1427: Đừng chơi chiêu trò (1)




Bàn tay cầm điện thoại của Lâm Bối vô thức siết chặt, cô nhất thời cảm thấy nhịp tim dường như sắp dừng lại, lẽ nào là...

“Bọn họ nói người đó lừa gạt giấu giếm quốc vương và vương hậu, lừa dối lừa gạt quốc vương và vương hậu chính là kết cục như vậy, bọn họ còn nói sẽ không trực tiếp để người đó chết đi, còn muốn hành hạ người đó, muốn khiến người đó cầu sống không được, cầu chết không xong.” Ở đầu bên kia, giọng nói của mẹ Lâm càng run rẩy hơn, khi bà ta nói lời này, rõ ràng là không kìm được mà liên tưởng đến bản thân bà ta.

“Bối, người đó chỉ là một kẻ dưới, cho dù lừa dối giấu giếm quốc vương và vương hậu, cũng không phải là chuyện lớn gì, nhưng người đó rất thảm, rất thảm.” Giọng nói của mẹ Lâm nghe như sắp khóc rồi.

“Mẹ, mẹ đừng khẩn trương, đừng lo lắng.” Trong lòng Lâm Bối lúc này cũng có hơi sợ hãi, nhưng cô biết mình không thể hoảng, cô cũng không thể để mẹ của cô hoảng.

Cô không biết vương hậu hôm nay làm những chuyện đó có phải là cố ý cho mẹ cô nhìn không, Lâm Bối cũng không biết vương hậu có phải là biết cái gì không, nhưng quốc vương và vương hậu không có trực tiếp tìm cô thì nói rõ cho dù vương hậu có nghi ngờ, bọn họ cũng không có chứng cứ, cho nên cô không thể hoảng loạn.

Nhưng, Lâm Bối cũng biết, chuyện này, chỉ cần bọn họ có nghi ngờ thì không giấu được rồi, dù sao chuyện này muốn tìm chứng cứ thật sự rất đơn giản, chỉ cần gọi cô đến, cởi quần áo ra, tất cả mọi chuyện đều phơi bày rồi.

“Bối, con nói bọn họ có phải là phát hiện cái gì không? Có phải là cố ý làm cho mẹ nhìn hay không? Bối, mẹ thật sự rất sợ.” Mẹ Lâm rõ ràng cũng biết rõ hậu quả của chuyện này, cho nên lúc này bị dọa đến mức toàn thân đều không kìm được run rẩy.

“Mẹ đừng quá căng thẳng, sẽ không có chuyện gì đâu.” Lâm Bối thật ra trong lòng cũng không có tự tin, nhưng cô vẫn an ủi mẹ của mình.

“Con? Con không có lộ ra cái gì khác thường chứ? Khoảng thời gian gần đây không có xảy ra chuyện gì chứ?” Mẹ Lâm nghe thấy lời của Lâm Bối thì hơi ổn định một chút, nhưng vẫn không yên tâm.

“Không có.” Khóe miệng của Lâm Bối hơi mím lại, khoảng thời gian này, cô ngoài chuyện có thai ra, không có xảy ra chuyện gì khác.

Chuyện cô mang thai ngay cả mẹ cũng không biết, những người khác càng không thể biết.

Cô cũng không có đến bệnh viện kiểm tra, còn cái que thử thai đó, cô là lúc đó mua thuốc khác lén trộm một cái, tiệm cô đi lúc đó là một tiệm thuốc nhỏ, cô có thể chắc chắn trong tiệm thuốc không có camera, cho nên chuyện cô lén trộm que thử thai tuyệt đối sẽ không bị người khác biết.

Lúc đó cô mua rất nhiều thuốc cảm cúm, còn có vitamin gì đó, cho nên chắc cũng sẽ không gây ra nghi ngờ, dù sao đó đều là một số thuốc thường dùng.

Nếu nói còn có sơ hở gì, đó chính là phản ứng của cơ thể cô, phản ứng nôn nghén của cô, nhưng khoảng thời này cô luôn không ra khỏi cửa, cũng không có tham gia một số hoạt động, chỉ là vào tối hôm đó không chối được mà tham gia một bữa tiệc.

Nhưng hôm đó cô cật lực nhịn, không có nôn ói gì, nhiều nhất chỉ là sắc mặt của cô không tốt lắm.

Chỉ đơn giản một điểm này chắc sẽ không khiến người ta nghi ngờ thân phận của cô đâu nhỉ? Cho nên rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở đâu?

“Vậy vương hậu rốt cuộc rốt cuộc có ý gì? Bà ta bình thường căn bản không thèm để ý mẹ, nhìn thấy mẹ đều giống như không nhìn thấy, hoàn toàn xem mẹ như không khí, hôm nay tại sao cố ý gọi mẹ tới chứ? Tại sao muốn cố ý để mẹ nhìn thấy chuyện như kia?” Trong lòng mẹ Lâm thật sự là không yên tâm, năm đó khi bà ta để con gái giả nam tiến vào hoàng thất, chính là vì để có thể sống những ngày sung sướng, lúc đó trong lòng bà ta thật ra cũng sợ, cũng lo lắng.

Nhưng đã trôi qua nhiều năm như vậy, sự việc luôn không có bại lộ, hơn nữa cuộc sống của bà ra càng ngày càng sướng, bây giờ Lâm Bối là người được đại vương tử tín nhiệm, mẹ Lâm cũng sớm đã ném sự lo lắng trước kia ra sau đầu.

Nhưng lần xử lý này của vương hậu vào ngày hôm nay lại khoét vào sự lo lắng trong đáy lòng bà ta.

“Bà ta còn nói cái gì không?” Lâm Bối lúc đó không ở đó, cho nên không hiểu tình hình của lúc đó, cô muốn hiểu rõ hơn.

“Thì nói người đó đã lừa quốc vương và vương hậu, đây là kết cục mà người đó đánh phải nhận, cái khác không có nói nhiều.” Chính là vì như vậy mẹ Lâm mới càng lo lắng.

“Sau đó thì sao? Sau đó bà ta bảo mẹ đi vào, hay là bảo mẹ rời đi?” Lâm Bối nghe chuyện này cũng cảm thấy giống như thật sự là nhằm vào cô, cho nên trong lòng cũng có hơi lo lắng.

“Bảo mẹ đi vào, vương hậu với mấy người đang đánh mạt chược, sau đó bảo mẹ hầu hạ.” Khi mẹ Lâm nói lời này trong giọng nói vẫn mang theo sự run rẩy, nếu bình thường chuyện như này mẹ Lâm chắc chắn sẽ tức giận, nhưng hôm nay bà ta lại không dám tức giận.

Lông mày của Lâm Bối hơi nhíu lại, vương hậu rốt cuộc có ý gì?

Có phải là cố ý để mẹ nhìn thấy không? Vương hậu có phải thật sự xảy ra cái gì không?

Nhưng Vương hậu tại sao muốn để mẹ hầu hạ?

Là vì để thăm dò mẹ sao?

“Mẹ sau đó không có nói linh tinh gì chứ?” Lâm Bối nghĩ đến đây trong lòng không khỏi sửng sốt, cô biết mẹ trước nay không kìm được giận, sẽ không nói linh tinh cái gì đó chứ?

“Đương nhiên không có, chuyện liên quan đến tính mạng của con và mẹ mẹ sao có thể nói linh tinh được, mẹ sau đó một chữ cũng không có, vương hậu kêu mẹ làm cái gì thì mẹ làm cái đó, vương hậu thật ra cũng không có hỏi mẹ cái gì, chỉ kêu mẹ hầu hạ bọn họ.” Mẹ Lâm vội giải thích, bà ta có ngốc nữa cũng biết tính nghiêm trọng của chuyện này.

“Bối, liệu có khi nào thật sự xảy ra chuyện không?” Mẹ Lâm hỏi dò một câu, bà ta đều luôn là ỷ lại vào con gái.

“Xem trước rồi nói sau.” Lâm Bối thầm hít thở một hơi, cô bây giờ cũng không biết rốt cuộc là tình huống gì, nhưng cô biết lúc này cô nhất định không thể hoảng, cũng không thể đi làm gì trong lúc xúc động.

Cách duy nhất bây giờ chính là lấy tĩnh chế động, cô muốn xem xem tiếp theo vương hậu sẽ có động tĩnh gì, sau đó cô mới có thể nghĩ cách ứng phó!

Đương nhiên, Lâm Bối biết, nếu bên vương hậu thật sự bắt đầu nghi ngờ thân phận của cô, cô cho dù sao ứng đối như nào cũng không có tác dụng.

“Bối, con tối nay đến đây đi, mẹ sợ, con tới bên mẹ đi.” Mẹ Lâm thật sự là bị dọa sợ rồi, bà ta cần con gái ở bên cạnh.

“Dạ.” Lâm Bối lúc này cũng rất không yên tâm, trong điện thoại thật ra cũng nói không rõ, cô cũng muốn quay về hỏi rõ rốt cuộc là như nào!

Lúc này dù sao là ở trong khách sạn, hơn nữa Đường Lăng ở đằng sau, Lâm Bối cũng không có hỏi nhiều nữa, trực tiếp cúp máy.

Sau khi cúp máy, Lâm Bối thầm hít thở một hơi, cật lực khiến tâm trạng của mình bình ổn lại, chuyện này xảy ra quá đột ngột, đột nhiên vượt ngoài dự liệu của cô, cho nên cô bây giờ cũng không rõ chuyện này sẽ mang đến hậu quả gì cho cô.

Khi Lâm Bối quay trở lại trước mặt Đường Lăng, trên mặt đã quay lại vẻ bình tĩnh, nếu không nhìn kỹ sẽ nhìn không ra sự khác thường.

“Tôi về trước đây, mẹ tôi có hơi không thoải mái.” Lâm Bối lúc này cũng không tính là nói dối, mẹ Lâm rõ ràng là thật sự bị dọa sợ rồi.

Đường Lăng biết cuộc gọi vừa rồi là mẹ của Lâm Bối gọi tới, tuy vừa rồi khi Lâm Bối nghe máy cố ý tránh đi, hơn nữa Lâm Bối còn quay lưng với anh, anh không có nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Bối, nhưng chỉ từ bóng lưng và phản ứng của cơ thể của cô thì Lâm Bối biết chắc chắn là xảy ra chuyện gì đó.

Hơn nữa rất rõ ràng không phải là chuyện nhỏ!!

Xảy ra chuyện, cô lại không nói với anh, một lòng muốn giấu anh, người phụ nữ này trước giờ chưa từng muốn dựa giẫm vào anh.

Đường Lăng ảo não trong lòng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của cô, cuối cùng cũng có hơi không nhẫn tâm: “Ừm.”

Giọng nói trầm thấp nghe có hơi rầu rĩ, vẫn lộ ra cảm xúc của anh.

Lâm Bối rõ ràng không có ngờ anh có thể đáp ứng một cách sảng khoái như vậy, có hơi bất ngờ, có điều lúc này cô nghĩ đến lời mẹ nói vừa rồi, trong lòng lo lắng chuyện kia, không có chú ý quá nhiều, cho nên không có phát hiện sự buồn bực của Đường Lăng.

“Vậy tôi đi trước đây.” Lâm Bối nhanh chóng xoay người, không có một chút trì hoãn mà liền muốn cất bước rời đi.

Trái tim của Đường Lăng thắt lại, lồng ngực càng khó chịu, anh nhanh chóng đưa tay kéo cổ tay của cô.

Lông mày của cô hơi nhíu lại, có hơi không hiểu mà nhìn anh, anh không phải vừa rồi đã đồng ý để cô về rồi sao?

Anh không phải muốn nuốt lời trước lời vừa nói vừa rồi chứ?

“Nhớ lời tôi đã từng nói, đừng chơi tâm tư khác, nếu không em biết hậu quả.” Giọng nói của Đường Lăng càng trầm hơn vài phần, anh bây giờ đáp ứng để cô trở về, là vì biết cuộc gọi vừa rồi thật sự là mẹ cô gọi tới, cũng nhìn ra mẹ của cô chắc là thật sự xảy ra chuyện gì rồi!

Nếu không, anh không có khả năng dễ dàng thả cô rời đi như vậy.

Nếu cô muốn mượn cớ này mà trốn đi, vậy thì anh sẽ rất tức giận!

Hậu quả của việc tức giận, cô sẽ biết!

Lâm Bối sững sỡ, cô hiểu ý của anh, lời này từ sau khi bọn họ gặp mặt, Đường Lăng đã không chỉ nói với cô một lần!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.