Đường Minh Hạo vừa ăn vặt, đồng thời rất tự nhiên móc điện thoại ra chụp một bức ảnh, sau đó gửi cho Dương Tầm Chiêu.
Đương nhiên, bức ảnh kia có mẹ xinh đẹp của nhóc, và cả Viên Quân Doanh đang ngồi cạnh mẹ.
Bạn nhỏ Đường Minh Hạo canh góc rất chuẩn, bức ảnh rõ mặt cả Hàn Nhã Thanh và Viên Quân Doanh, cùng với một góc bàn phía trước bọn họ.
Trừ bỏ những thứ này thì không còn nhìn ra thứ gì khác trong phòng, cả phông tường cũng không thấy.
Không thể không nói, Đường Minh Hạo chụp ảnh rất có trình độ, nhóc đúng là cố tình làm vậy.
Nhóc muốn thử xem, gửi một bức ảnh như này, Dương Tầm Chiêu mất bao lâu mới tìm được đến đây?
“Mẹ nuôi, cho con mượn điện thoại mẹ một chút.” Đường Minh Hạo sau khi gửi ảnh xong, lại trưng gương mặt ngây thơ vô tội nhìn Hàn Nhã Thanh.
“Hử?” Hàn Nhã Thanh hơi kinh ngạc, nhưng cũng không nghĩ nhiêu, liên đưa điện thoại cho nhóc. Dù sao Đường Minh Hạo đã rất hiểu chuyện từ bé, cũng sẽ không gây họa.
Cô rất yên tâm với nhóc.
Viên Quân Doanh thấy hành động của Hàn Nhã Thanh, mắt chớp chớp, xem ra quan hệ của cô ấy với oắt con này không tệ.
Thằng nhóc nói muốn mượn điện thoại, cô cũng không thèm hỏi đã đưa cho nó?
Sau khi lấy điện thoại của Hàn Nhã Thanh, Đường Minh Hạo chuyển điện thoại về chế độ tắt âm, nhưng cũng không trả điện thoại lại liền cho Hàn Nhã Thanh.
Dĩ nhiên, điện thoại nhóc cũng ở trạng thái tắt âm.
“Chú, chú tìm mẹ nuôi con có gì không? Có chuyện gì thì mau nói vào chính sự đi, nếu không nói thì con với mẹ về đó.” Lúc Đường Minh Hạo nói lời này, nhóc đã cầm hai cái điện thoại trong tay, và úp màn hình xuống mặt bàn.
“Có một vụ án cân mẹ nuôi con hỗ trợ.” Viên Quân Doanh nhìn Đường Minh Hạo, hơi nhướng mày. Đối phương chỉ là một đứa bé chừng năm tuổi, theo lý thuyết, anh ta không cần phải giải thích chuyện như vậy với một đứa trẻ.
Thế nhưng, chẳng biết vì sao, anh ta lại vô thức nói ra những lời này.
“Phải không? Vậy hai người nhanh thảo luận vụ án đi.” Hiến nhiên lúc này Đường Minh Hạo đã thành chủ đạo trên bàn ăn, cứ trực tiếp ra lệnh như thế.
Ừm, ra lệnh cho Viên Quân Doanh.
Viên Quân Doanh híp mắt, trước giờ làm gì có người dám ra lệnh với anh ta, mà thằng nhóc năm tuổi này lại...
“Anh Viên, xin hỏi vụ án kia là như thế nào?” Hàn Nhã Thanh hỏi, trước đó Đường Lăng nói là án rất khó giải quyết, cô thật sự muốn nhìn xem cuối cùng là khó giải quyết đến mức nào?
“Là vụ án của một người mới trình lên gần đây, rất khó giải quyết nên muốn nhờ cô Đường hỗ trợ.” Viên Quân Doanh nhìn Hàn Nhã Thanh, hơi cong cong khóe môi, giọng điệu hoàn toàn là kiểu giải quyết công việc chung.
May mắn thay, hôm nay anh ta đích thực là có mang án tới.
Cậu chủ nhỏ Đường Minh Hạo quét mắt nhìn anh ta, khóe môi giật giật, giả bộ, ông cứ tiếp tục giả bộ đi, quốc gia bôi dưỡng nhiều người chuyên phá án như vậy, tại sao không tìm? Cố tình tìm đến mẹ nhóc?
Hơn nữa, có loại án gì quan trọng đến mức đích thân anh ta phụ trách sao?
Rõ ràng là muốn đánh chủ ý lên mẹ nhóc, còn không thành thật, hạnh kiểm xấu.
Hàn Nhã Thanh thấy anh ta lấy ra một tập tài liệu, liên vươn tay tiếp nhận.
Hàn Nhã Thanh nhận lấy tài liệu, bắt đầu lật xem.
Nói thật, vụ án này đúng là có phân khó giải quyết, hơi phức tạp.
Nhưng Hàn Nhã Thanh tin, một vụ án như này, những người trong bộ phận chuyên môn hoàn toàn có khả năng giải quyết.
Kỳ thật Viên Quân Doanh không cần thiết phải tìm cô!
Hàn Nhã Thanh cũng không nói gì, tập trung vào vụ án và phân tích.
Những lúc Hàn Nhã Thanh bắt đầu trạng thái làm việc luôn rất tập trung, cho nên, cô không hề chú ý tới màn hình điện thoại trong tay Đường Minh Hạo đang phát sáng.
Bạn nhỏ Đường Minh Hạo đương nhiên nhìn thấy, nhóc canh me nãy giờ, nhóc phát hiện điện thoại sáng nên lúc này là của mẹ chứ không phải của mình.
Đường Minh Hạo lật điện thoại xem, nhìn thấy trên màn hình là tên của Dương Tầm Chiêu.
Tốc độ Dương Tầm Chiêu rất nhanh, nhóc mới vừa gửi hình qua, Dương Tầm Chiêu đã nhanh chóng gọi cho mẹ nhóc.
May mà nhóc đã có tính toán.
Nhóc nghĩ nếu Dương Tầm Chiêu gọi cho mẹ nhóc không được, nhất định sẽ gọi cho nhóc, dù sao bức ảnh kia cũng là do nhóc gửi.
Sau một lát, màn hình điện thoại Hàn Nhã Thanh tối sầm lại, Đường Minh Hạo thâm thở phào một hơi, lại cầm điện thoại của mình để chờ.
Sau đó, không quá một giây, điện thoại của mẹ lại sáng, vẫn là Dương Tầm Chiêu.
Đường Minh Hạo chớp mắt, người này sao lại ngu tới vậy?
Điện thoại mẹ nhóc không ai bắt máy, Dương Tầm Chiêu không biết hay sao?
Tin tức là nhóc cung cấp, là nhóc cung cấp, Dương Tầm Chiêu biết rõ vậy mà.
Đường Minh Hạo chờ rồi lại chờ, điện thoại Hàn Nhã Thanh sáng rồi lại tắt, tắt rồi lại sáng, lặp đi lặp lại qua mấy lần.
Tuy nhiên, Dương Tầm Chiêu vẫn nhất quyết không gọi cho nhóc.
Đường Minh Hạo mở to mắt, nhóc thật sự không thể hiểu nỗi lối suy nghĩ của Dương Tầm Chiêu như nào nữa? Người gửi ảnh cho Dương Tầm Chiêu là nhóc, nhưng Dương Tầm Chiêu lại hoàn toàn xem nhẹ nhóc.
Đường Minh Hạo cong môi, sau đó thừa dịp vài giây Dương Tầm Chiêu chưa gọi tới, rất nhanh chóng chặn luôn số điện thoại của Dương Tầm Chiêu.
Này thì gọi, gọi nữa đi, đồ đầu gỗ, ngốc đần.
Đường Minh Hạo nghĩ, nhóc đã chặn số của Dương Tầm Chiêu trong điện thoại mẹ, lần này anh nhất định sẽ gọi cho nhóc.
Đường Minh Hạo cầm điện thoại đợi thêm vài phút, thế nhưng điện thoại trên tay vẫn không có sáng đèn.
Đường Minh Hạo thật sự nghi ngờ, điện thoại mình có phải bị rớt hỏng không?
Lúc này Hàn Nhã Thanh vẫn đang tập trung phân tích vụ án, cho nên không hê phát hiện hành vi mờ ám của Đường Minh Hạo.
Viên Quân Doanh thì ngược lại, anh ta cau mày, cặp mắt nhìn đăm đăm về phía Đường Minh Hạo, thằng oäắt con này lại muốn chơi trò gì?
Anh ta không muốn nghỉ ngờ một đứa trẻ, nhưng mà thằng nhóc này lại cứ khiến anh ta cảm giác nó có âm mưu gì đó.
Đường Minh Hạo cảm nhận được ánh mắt Viên Quân Doanh, nhóc ngẩng đầu nhìn Viên Quân Doanh, một cái nhìn không để lộ bất kỳ điểm khác thường nào.
Tựa như nhóc thật sự không có làm chuyện gì.
Viên Quân Doanh bỗng nở nụ cười, thằng nhóc này rất thú vị.
“Ăn lót dạ.” Viên Quân Doanh đưa bánh ngọt tới trước mặt Đường Minh Hạo.
Đường Minh Hạo sững sờ, đúng là có hơi kinh ngạc, mày nhướng lên, tự nhiên tỏ ra ân cần, không phải gian cũng là trộm.
Chứng kiến vẻ mặt phòng bị của Đường Minh Hạo, nụ cười Viên Quân Doanh càng tươi.
Quả nhiên, đứa nhóc này không giống với những đứa trẻ bình thường, thậm chí còn rất khác biệt.
Sự phòng bị quá mạnh mẽ.
Anh ta thật sự tò mò, thằng nhóc con này rốt cuộc đang muốn làm gì?