Dương Tầm Chiêu không trả lời vấn đề của anh ta, chỉ là khóe môi của anh khẽ cong lên, anh đột nhiên đè lên sau gáy của Hàn Nhã Thanh, sau đó cứ như vậy mà nhanh chóng hôn lên môi Hàn Nhã Thanh.
Dương Tầm Chiêu đã dùng hành động thực tế để trả lời vấn đề của Viên Quân Doanh.
Viên Quân Doanh sửng sốt, Dương Tầm Chiêu con mẹ nó cũng quá điên cuồng ngang ngược rồi.
Đương nhiên vì còn ở bên ngoài lại có người ngoài ở đây nên Dương Tầm Chiêu rất nhanh liên buông Hàn Nhã Thanh ra, sau đó Dương Tầm Chiêu nhìn về phía Viên Quân Doanh, rõ ràng ánh mắt này mang theo độc đoán, tuyên thệ chủ quyền.
Viên Quân Doanh nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của Dương Tầm Chiêu, đột nhiên anh ta rất muốn đánh người.
“Anh đường có ấu trĩ ngây thơ như thể, em đang nói chuyện rất nghiêm túc với anh Viên.” Môi Hàn Nhã Thanh giật giật vài cái, làm sao có có thể không hiểu được tâm tư của Dương Tầm Chiêu, cô đột nhiên phát hiện người đàn ông này ngày càng ngây thơ.
“Ừ, chờ các người nói xong truyện nghiêm túc rồi, chúng ta về nhà tiếp tục làm chuyện không đứng đắn.” Dương Tầm Chiêu nghe được lời của Hàn Nhã Thanh, anh đột nhiên cười, lời của người phụ nữ này tốt nhất không nên nói.
Lời nói lúc này của cô, rõ ràng là có thái độ không đồng ý với anh.
Lời nói mập mờ này của Dương Tầm Chiêu làm cho người khác phải đỏ mặt, mà lúc này anh còn có ý nhấn mạnh hai từ tiếp tục” càng làm cho người ta liên tưởng sâu hơn.
Hàn Nhã Thanh: “...”
Viên Quân Doanh: “...”
Cậu ba Dương, mặt mũi của anh đâu? Liêm sỉ của anh đâu?
Hàn Nhã Thanh âm thầm thở dài, cô biết Dương Tầm Chiêu đang tuyên bố chủ quyền của mình, mà cô cũng không muốn có bất kì quan hệ gì khác với Viên Quân Doanh, cho nên anh muốn sao cũng được.
Vì vậy Hàn Nhã Thanh không nói gì, tiếp tục nhìn tài liệu của mình.
Hàn Nhã Thanh yên lặng làm ánh mắt của Viên Quân Doanh tối đi vài phần, phản ứng của cô rõ ràng là đang nói những gì cậu ba Dương nói là thật sao?
Cô và cậu ba Dương rốt cuộc có quan hệ như thế nào?
“Vợ à, còn bao lâu nữa?” Cậu ba Dương từ trước đến nay là người nhìn xa trông rộng, hơn nữa còn rất biết cách “được voi đòi tiên, anh thấy Hàn Nhã Thanh không phản bác lại lời nói của mình, giờ phút này ngay cả chữ vợ anh cũng dám gọi ra.
Đây là lần đầu tiên cậu ba Dương gọi cô như vậy, cho dù là trước kia lúc bọn họ kết hôn, anh cũng chưa bao giờ gọi cô như vậy.
Hàn Nhã Thanh ngước mắt lên nhìn anh một cái, nhưng mà giống như cậu ba Dương suy đoán, cô cũng không chỉnh lại cách gọi của anh.
“Sắp xong rồi.” Hơn nữa Hàn Nhã Thanh còn trả lời câu hỏi của cậu ba Dương, cái này thật sự có ý nghĩa rất lớn.
“Thấm Nhị, em và anh ta là sao?” Viên Quân Doanh âm thầm kêu lên, Dương Tầm Chiêu gọi cô là vợ, cô cũng không phản bác lại sao?
Đây là tình huống gì? Chẳng lẽ cô đã kết hôn với Dương Tầm Chiêu rồi?
Nhưng cái này không thể nào, cô là cô cả vừa được nhà họ Đường thừa nhận, nếu như cô kết hôn, không thể ngay cả một chút tin tức cũng không có được.
“Liên quan đến chuyện của anh sao?” Không đợi Hàn Nhã Thanh trả lời, cậu ba Dương liên rất ngang ngược nói một câu.
Ừm, dám đối xử với Viên Quân Doanh như vậy, sợ là cũng không có mấy người.
Rõ ràng sắc mặt của Viên Quân Doanh có chút trâm xuống.
“Tôi nói này, quốc gia chúng ta có nhiều cơ quan chuyên môn như vậy đều là nuôi người rảnh rỗi sao, chỉ một vụ án như vậy mà cũng cần tìm đến vợ tôi sao?” Nhưng hết lần này đến lần khác cậu ba Dương đều không biết cái gì gọi là tốt xấu: “Viên Quân Doanh, lòng dạ Tư Mã Chiêu của cậu quá rõ ràng.”
“Phải vậy không?” Môi Viên Quân Doanh khẽ cong lên, đôi mắt nhìn thẳng về phía Hàn Nhã Thanh, trên mặt anh ta còn mang theo ý cười nguy hiểm.
Nếu tâm tư của anh ta đã rõ ràng như vậy, Đường Thấm Nhi là người thông minh như vậy đương nhiên cũng sẽ biết, nhưng mà cô vẫn phải tiếp tục.
“Ai, vợ à, tâm tư của em đơn thuần, lại không biết mưu tính, lúc nào mới có thể phòng bị những thứ tiểu nhân hèn hạ vô sỉ âm hiểm kia, tâm tư của bọn họ quá ngoan độc.” cậu ba Dương không thèm để ý đến Viên Quân Doanh mà nhìn thẳng về phía Hàn Nhã Thanh, ánh mắt mang theo nhẫn nại, nhưng rõ ràng lại vô cùng cưng chiều.
Hàn Nhã Thanh vốn không muốn để ý đến anh, định mặc kệ để anh quậy, nhưng bây giờ cô lại nghe được những lời này của cậu ba Dương, vẫn nhịn không được nhìn về phía anh.
Tâm tư đơn thần sao?
Không biết mưu tính sao?
Đây là đang nói về cô sao?
Tại sao cô lại không biết mình có nhiều ưu điểm như vậy?
Lời này đoán trừng cũng chỉ có cậu ba Dương mới dám trợn mắt nói ra khỏi miệng mà thôi.
Nhưng mà hiện giờ hiển nhiên Hàn Nhã Thanh đã bỏ quên nửa câu sau của cậu ba Dương.
Cậu ba Dương vừa mới nói rất rõ ràng, mắng Viên Quân Doanh hèn hạ vô sỉ!
Viên Quân Doanh có cảm giác mình sắp bị làm cho tức hộc máu rồi, không chỉ bởi vì bị cậu ba Dương mắng mà còn bởi vì bị buộc nhét cho ăn một đống thức ăn cho chó, làm anh ta không thể nào tiêu hóa được.
Nhưng rất hiển nhiên, cậu ba Dương vẫn không có ý định bỏ qua cho anh ta.
“Vợ à, em khát rồi phải không, uống ly trà đi.” Cậu ba Dương rót cho cô một ly trà, sau đó đưa tới trước mặt Hàn Nhã Thanh, Hàn Nhã Thanh vốn muốn đưa tay ra cầm lấy, nhưng Dương Tầm Chiêu lại tránh đi, sau đó liên đem nước để bên miệng Hàn Nhã Thanh.
Hàn Nhã Thanh có chút sững sờ, trời ơi, hôm nay cậu ba Dương bị ma nhập vào rồi phải không?
Cô biết Dương Tầm Chiêu cũng đã lâu, nhưng đây là lần đầu tiên Dương Tầm Chiêu dịu dàng như vậy.
Hàn Nhã Thanh bị anh làm cho sợ đến ngu người, cô ngơ ngác há miệng, sau đó uống một ngụm.
“Vợ à, nào, ăn nho.” Ngay sau đó, cậu ba Dương bóc vỏ một quả nho nhét vào trong miệng Hàn Nhã Thanh.
“Vợ, em có mệt không, tới đây anh xoa bóp cho em.” Dương Tầm Chiêu để tay ra sau lưng cô, giúp cô xoa bóp.
Mặt Viên Quân Doanh rõ ràng có chút tối lại.
Thật ra thì, nếu như thường ngày nhất định Hàn Nhã Thanh sẽ cảm thấy cậu ba Dương quấy rối mình, nhưng hôm nay Hàn Nhã Thanh suy nghĩ một chút cũng không ngăn cản anh.
Cô hiểu rõ tâm tư của anh, chẳng qua anh chỉ muốn bẻ gãy tâm tư của Viên Quân Doanh mà thôi, đây cũng là điều cô mong muốn.
Huống chỉ cô tới gặp Viên Quân Doanh cũng không nói cho anh, nhưng anh lại tự mình tìm tới đây, cô cảm thấy hôm nay anh đến chính là muốn bắt gian, cho nên cô biết tốt nhất hiện giờ cô không nên chọc anh.
Viên Quân Doanh thật sự không nhịn nổi nữa, anh ta cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, anh ta nhất định sẽ bị nghẹn chết vì cẩu lương.
Hàn Nhã Thanh không nói gì, cũng không phản đối, nên anh ta cũng không biết nói gì.
“Vợ sau này đám chó mèo, lông gà vỏ tỏi nhỏ bé này không đáng để em để ý đến.” Tay cậu ba Dương ở sau lưng cô nhẹ nhàng xoa, lời nói nhẹ nhàng cứ như vậy mà thốt ra.
Gương mặt Viên Quân Doanh đã hoàn toàn trâm xuống, con ngươi ẩn ẩn vẻ tức giận, vừa muốn mở miệng nói gì.
“Vợ à, em quá mệt mỏi, anh sẽ đau lòng.” Nhưng lời nói của Viên Quân Doanh còn chưa kịp phát ra thì cậu ba Dương lại nhanh chóng nói thêm một câu.
Lúc cậu ba Dương nói lời này khuôn mặt tràn đầy vẻ đau lòng, sau đó anh còn đến gần Hàn Nhã Thanh, hôn một cái lên cổ cô.
Người Viên Quân Doanh run run, cơn tức giận trong ngực không thể nào phát tác, lại còn bị bắt ăn một đống cẩu lương, anh ta thật sự sắp bị tức đến hộc máu.
Anh ta thật sự muốn cho người đánh chết Dương Tầm Chiêu.
Nhưng mà Hàn Nhã Thanh từ đầu đến cuối không nói gì cả, cô hoàn toàn mặc kệ cậu ba Dương, ý tứ của cô đã quá rõ ràng.
Nhưng Dương Tầm Chiêu càn quấy như vậy cô vẫn có thể mặc kệ sao?