Cơ Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 561: Chương 561: Đường minh hạo đi gặp bà nội ruột rồi (1)




“Đứa bé đó rất tốt, tôi cũng thích, nhưng tôi sợ Tầm Chiêu không đồng ý. Nếu chúng ta quyết định cuộc hôn nhân này, Tầm Chiêu không đồng ý cưới, đến lúc đó sợ sẽ...” Bà cụ Dương đồng ý với ý của ông cụ Dương, nhưng bà hiểu tính cách của Dương Tầm Chiêu, biết chuyện này không đơn giản như thế.

“Bà yên tâm, bà cứ làm theo lời tôi đi, tôi có cách để nó đồng ý cưới Cổ Doanh Doanh.” Đôi môi ông cụ Dương nhếch lên, đột nhiên cười, chỉ là trong nụ cười đó có quá nhiều tính toán, thậm chí cả tàn nhẫn.

Hạ Điềm Điềm nghe được lời nói của ông cụ Dương, ghen tị đến mức đỏ cả mắt. Tại sao là Cổ Doanh Doanh, dựa vào cái gì mà là Cổ Doanh Doanh, cô ta kém Cổ Doanh Doanh ở điểm nào? Cô ta xinh đẹp hơn Cổ Doanh Doanh. Cô ta nhất định phải nghĩ cách, tuyệt đối không thể để cho Cổ Doanh Doanh gả cho Dương Tầm Chiêu.

Sau khi ông cụ Dương và bà cụ Dương rời đi, Hạ Điềm Điềm mới đi ra, lúc này cô ta cũng quên mất chuyện đi thăm bạn, nhanh chóng đi ra ngoài.

Lúc Hạ Điềm Điềm ra khỏi bệnh viện, vừa vặn gặp được Trác Hiểu Lam.

“Chị họ, chị vẫn chưa đi sao?” Hạ Điềm Điềm thấy cô ta thì rất bất ngờ.

“Ừ, bên này có bệnh nhân, viện trưởng bảo chị tới xem giúp.” Trác Hiểu Lam nhìn Hạ Điềm Điềm, giải thích đơn giản, sắc mặt vẫn dửng dưng như bình thường, lạnh lùng, hoàn toàn không nhiệt tình như khi trước. Chỉ là, lúc Trác Hiểu Lam nói lời này thì ánh mắt lóe lên. Cô ta cũng không hỏi Hạ Điềm Điềm chuyện nào khác, vì cô ta biết Hạ Điềm Điềm sẽ tự nói cho mình.

“Chị họ, em có thể phiền chị mấy phút không?” Quả nhiên, một lúc sau, Hạ Điềm Điềm đột nhiên kéo cô ta sang một bên, giọng nói nhỏ lại: “Chị họ, em nói cho chị biết, ban nãy em xem được một vở kịch rất đặc sắc.”

“Hả?” Trác Hiểu Lam nhíu mày, hơi nghi ngờ nhìn cô ta.

“Lúc nãy em thấy ông cụ Dương và bà cụ Dương đi tìm Hàn Nhã Thanh, em nghe thấy bọn họ nói chuyện, đúng là quá kinh khủng. Hàn Nhã Thanh từng kết hôn vừa cậu ba nhà họ Dương, có điều hai người họ đã ly hôn rồi, nhưng bây giờ Hàn Nhã Thanh vẫn trơ trẽn bám lấy cậu ba nhà họ Dương. Bà cụ Dương và ông cụ Dương tìm cô ta là để cô ta rời khỏi cậu ba Dương, nhưng Hàn Nhã Thanh lợi hại lắm, bà cụ Dương sắp quỳ xuống trước mặt cô ta, ông cụ Dương sắp nhảy lầu mà cô ta cũng không chịu đồng ý.” Hạ Điềm Điềm nhỏ giọng nhanh chóng nói.

“Đừng có nói bậy.” Trác Hiểu Lam trầm mặt, cảnh cáo nhìn cô ta.

“Chị họ, em không nói bậy mà, em có bằng chứng, ban nãy em quay video lại rồi. Chị không biết Hàn Nhã Thanh ác thế nào, tuyệt tình thế nào đâu. Có điều sau đó khi ông cụ Dương định nhảy lầu thật, cô ta lại đồng ý.” Hạ Điềm Điềm vừa vừa, vừa mở video quay ban nãy cho Trác Hiểu Lam xem.

Đôi mắt Trác Hiểu Lam lóe lên, sắc mặt trông rất tùy ý, nhưng ánh mắt lại chăm chú nhìn video chằm chằm.

Lúc cô ta nhìn thấy Hàn Nhã Thanh đồng ý sẽ không gả vào nhà họ Dương, môi hơi vểnh lên, có vẻ thở phào nhẹ nhõm theo bản năng. Lúc cô ta thấy Hàn Nhã Thanh bảo ông cụ Dương muốn nhảy thì cứ nhảy, mắt híp lại, sâu trong đáy mắt như thoáng qua vẻ khác thường.

“Em quay video này lại làm gì?” Hàn Nhã Thanh âm thầm thở ra, giả vờ tùy ý nhìn Hạ Điềm Điềm.

“Tất nhiên là để tung lên mạng rồi, bây giờ mạng mẽo kinh người lắm, em vừa đăng video này lên, bảo đảm Hàn Nhã Thanh sẽ trở thành chuột chạy qua đường, ai cũng gọi đánh.” Sắc mặt Hạ Điềm Điềm rõ ràng đắc ý hơn.

“Chị khuyên em đừng có nhiều chuyện. Chị hiểu Tầm Chiêu, nếu để em ấy biết thì sẽ không bỏ qua cho em đâu, hơn nữa cuối cùng Hàn Nhã Thanh cũng đã đồng ý rồi đúng không? Thật ra chuyện này Hàn Nhã Thanh cũng không sai, hơn nữa chuyện giữa Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh chị ít nhiều cũng biết một ít, Dương Tầm Chiêu thích Hàn Nhã Thanh thật...” Trác Hiểu Lam nhỏ giọng khuyên cô ta.

“Gì cơ? Cậu ba Dương thích Hàn Nhã Thanh?” Lúc Hạ Điềm Điềm nghe được câu nói này của Trác Hiểu Lam, lập tức bùng nổ, đôi mắt hung ác của cô ta nheo lại: “Thứ xấu xí như Hàn Nhã Thanh sao xứng với cậu ba Dương?”

“Không được, tuyệt đối không được, cái ả xấu xí mắc mửa Hàn Nhã Thanh đó, em nhất định phải dạy dỗ cô ta. Chị họ à, ban nãy chị đã nhắc nhở em, lúc em đăng video này lên mạng sẽ không dùng điện thoại này của em, như vậy thì cậu ba Dương sẽ không điều tra ra em. Còn chuyện chị nói Hàn Nhã Thanh đã đồng ý ấy ạ, chuyện này không thành vấn đề, video có thể cắt mà, em có thể cắt mất đoạn Hàn Nhã Thanh đã đồng ý, chỉ để lại đoạn Hàn Nhã Thanh bảo ông cụ Dương cứ nhảy xuống đi. Như vậy chẳng phải đặc sắc hơn sao.”

Lòng ghen tị của Hạ Điềm Điềm quá mạnh, nhưng mưu tính không đủ sâu, đầu óc khá đơn giản, nhưng câu nói của Trác Hiểu Lam đã nhắc nhở cô ta.

“Điềm Điềm, em đừng làm bậy.” Trác Hiểu Lam trầm mặt gọi cô ta.

“Chị họ, chuyện này chị đừng có để ý, em biết phải làm sao, chị đi xem bệnh nhân đi.” Lúc này Hạ Điềm Điềm chẳng hơi đâu để ý Trác Hiểu Lam nữa, khoát tay với Trác Hiểu Lam một cái rồi nhanh chóng chạy đi.

Trác Hiểu Lam cũng không ngăn cô ta nữa, cũng không gọi cô ta lại. Sau khi Hạ Điềm Điềm rời đi, Trác Hiểu Lam đứng đó một lúc lâu, cô ta cũng không đi vào bệnh viện, mà là nhanh chóng rời đi.

Sau khi Hàn Nhã Thanh rời khỏi bệnh viện, tuy trong lòng không thoải mái lắm, nhưng cũng không nghĩ gì nhiều. Bởi vì với sự hiểu biết của cô về ông cụ Dương, ông cụ Dương làm ra chuyện như thế cũng chẳng có gì lạ.

Hàn Nhã Thanh đã lấy thuốc giúp ông cụ Hàn, thế nên nhanh chóng lái xe về nhà họ Hàn. Hàn Nhã Thanh vừa dừng xe xong, điện thoại của cô đổ chuông, Hàn Nhã Thanh thấy là số của Nhạc Hồng Linh, mắt lập tức sáng rực.

Trước đó cô đã nói xong với chị Hồng Linh rồi, để chị Hồng Linh đưa hai bé con tới thành phố A, lúc này chị Hồng Linh gọi điện thoại cho cô, có phải là đã đưa hai bé con tới thành phố A rồi không?!

Hàn Nhã Thanh cũng không vội vàng xuống xe, mà nhanh chóng nghe điện thoại. Nghĩ đến có khi sắp gặp được hai bé con rồi, trong lòng cô rất phấn chấn, rất vui vẻ.

Lúc này ông bà cụ Dương ép buộc cô như thế, chỉ với thái độ khi đó của hai người, Hàn Nhã Thanh không muốn để bọn họ biết chuyện của hai bé con. Nhưng cũng không vì thế mà Hàn Nhã Thanh thay đổi suy nghĩ đón hai bé con về thành phố A.

“Chị Hồng Linh, bọn chị về thành phố A rồi sao?” Điện thoại vừa được kết nối, giọng nói của Hàn Nhã Thanh rõ ràng có thêm ý cười.

“Thanh Thanh, bọn chị vẫn chưa về, ban đầu định hôm nay về rồi đó, nhưng có một người phụ nữ mời hai bé con tới nhà bà ấy chơi, hai bé con đồng ý rồi nên phải chậm hơn một ngày.” Nhạc Hồng Linh nhanh chóng giải thích.

“Phụ nữ? Người phụ nữ nào?” Hàn Nhã Thanh sững sờ, thấy hơi kì lạ: “Không phải các chị đi du lịch sao? Ở đó vẫn có người quen sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.