Cơ Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1260: Chương 1260: Không biết xấu hổ (2)




Hai mươi mấy cái Dương Thị? Mấy năm nay Dương Thị vẫn luôn phát triển rất tốt, chi nhánh của Dương Thị cũng rải rác rất nhiều nơi, Dương Thị lớn nhất thành phố A, đứng số một số hai cả nước!!

Có nhiều người không thể tưởng tượng được tài sản của Dương Thị, hiện tại Cố Ngũ nói với ông rằng Dương Tầm Chiêu có hai mươi mấy Dương Thị.

Hai mươi mấy cái Dương Thị, đó là con số khổng lồ cỡ nào chứ? Ngay cả ông cũng không thể tưởng tượng được con số đó!!.

||||| Truyện đề cử: Bảo Bối! Anh Xin Lỗi |||||

Không, không thể nào, tuyệt đối không thể nào.

“Ông cụ Dương, tôi khuyên ông nên yên phận một chút, đừng làm gì cậu chủ nhỏ và công chúa nhỏ của chúng tôi, còn có bà chủ của chúng tôi nữa, nếu không thì Diêm Môn chúng tôi sẽ không khách sáo.” Cố Ngũ thấy ông cụ Dương không nói gì, cũng lười nói nhiều với ông cụ Dương, nhưng nếu ông cụ Dương còn dám làm bậy thì Diêm Môn tuyệt đối không khách sáo.

Cố Ngũ biết, lão đại cũng sẽ không lại đối ông cụ Dương khách khí.

Ông cụ Dương muốn đưa công chúa nhỏ đi, làm cho công chúa nhỏ mãi mãi không thể quay về, ông cụ Dương còn muốn bán bà chủ đến vùng núi, hiện tại ông cụ Dương đã biết thân phận của cậu chủ nhỏ, còn muốn đối phó với cậu chủ nhỏ.

Ai cũng không thể chịu đựng được những việc làm của ông cụ Dương.

Đây là chuyện con người có thể làm sao!!

Cố Ngũ uy hiếp thật, không phải chỉ nói đùa, nếu ông cụ Dương thật sự dám làm bậy, anh ta có thể xử lý ông cụ Dương.

“Cậu uy hiếp tôi, cậu dám làm gì tôi? Tôi là ông nội của lão đại mấy người.” Mấy năm nay ông cụ Dương cũng là nhân vật muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, sao có thể chịu sụ uy hiếp của Cố Ngũ.

“Thôi đi, ông cụ Dương, ông lớn tuổi nên đúng là dễ quên, lão đại của chúng tôi đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, hiện tại lão đại của chúng tôi và nhà họ Dương không còn bất cứ quan hệ gì, lão đại của chúng tôi nhưng đã làm giấy chứng nhận ở cục công an, cho nên hiện tại lão đại của chúng tôi và ông không có bất cứ quan hệ gì, ông nên sớm nhận ra sự thật này mới được.” Cố Ngũ cười nhạo ra tiếng, ông cụ Dương còn dùng điều này uy hiếp anh ta, đúng là buồn cười, ông cụ Dương cho rằng lão đại nhà anh ta cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương là đùa giỡn thôi sao?

“Tầm Chiêu là người nhà họ Dương, trên người nó mang dòng máu nhà họ Dương, không ai có thể thay đổi được điều này, cho nên nó mãi mãi không thể cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, nó chắc chắn phải quay về nhà họ Dương.” Giọng của ông cụ Dương cao hơn, mang theo sự tàn nhẫn, cho dù thế nào thì ông nhất định phải làm cho Tầm Chiêu quay về nhà họ Dương.

Trước kia ông chưa từng từ bỏ Tầm Chiêu, hiện tại càng không thể từ bỏ, cho dù Cố Ngũ nói quá lên nhưng sản nghiệp của Tầm Chiêu cũng chắc chắn không ít, còn nhiều hơn những gì ông biết trước đó, nếu những sản nghiệp đó là của Tầm Chiêu thì cũng là của nhà họ Dương, phải quay về nhà họ Dương.

“Ông cụ Dương, ông cứ nằm mơ đi.” Cố Ngũ nghe ông cụ Dương nói cũng không biết nói gì, ông cụ Dương nằm mơ giữa ban ngày sao?

Còn nói lão đại nhất định sẽ quay về nhà họ Dương?!

Lão đại vất vả lắm mới thoát khỏi biển lửa nhà họ Dương, sao có thể lại nhảy vào chứ, lão đại cũng không ngốc.

Ông cụ Dương dựa vào cái gì cho rằng lão đại nhất định còn quay về nhà họ Dương? Chỉ với những chuyện ông cụ Dương và bà cụ Dương đã làm với lão đại lúc trước sao?

Hay là với những chuyện ông cụ Dương làm với cậu chủ nhỏ và công chúa nhỏ?

“Ông cụ Dương, ông cứ nằm mơ đi, nhưng tôi nhất định phải sớm nói rõ ràng với ông một chút, nếu ông còn dám ra tay với cậu chủ nhỏ và công chúa nhỏ thì Cố Ngũ này nhất định sẽ xử lý ông, Cố Ngũ nói được thì làm được, ông không tin thì có thể thử xem.” Cố Ngũ lại cảnh cáo ông cụ Dương một lần nữa, lần này giọng của Cố Ngũ càng nghiêm túc, càng trịnh trọng, tuyệt đối không có chút nói giỡn.

Cố Ngũ nói vừa xong thì cúp điện thoại, bình thường Cố Ngũ là người nói nhiều, hiện tại anh ta không muốn nói nhiều với ông cụ Dương, bởi vì anh ta không nói nổi với người như ông cụ Dương.

“Này, đúng là quá đáng, dám cúp điện thoại của tôi.” Cố Ngũ cúp điện thoại làm cho ông cụ Dương tức giận đến mức ném điện thoại đi.

“Sao lại thế này, xảy ra chuyện gì?” Bà cụ Dương vẫn luôn nghe ở bên cạnh, cũng nghe được một chút, nhưng không hiểu rõ một số chuyện.

“Là người của Diêm Môn, Cố Ngũ của Diêm Môn.” Ông cụ Dương đang tức giận, lớn tiếng nói: “Nó dám uy hiếp tôi, hừ, sớm muộn gì cũng có một ngày, tôi muốn cho nó biết sự lợi hại của tôi.”

“Tôi vừa nghe ông nói Tầm Chiêu là môn chủ của Diêm Môn, chuyện này là thật sao?” Bà cụ Dương nghe thấy vừa rồi ông cụ Dương nói, bà ta vô cùng quan tâm điều này.

“Phải, Diêm Môn là của Tầm Chiêu, Cố Ngũ còn nói Tầm Chiêu có rất nhiều sản nghiệp của mình, Cố Ngũ nói sản nghiệp của Tầm Chiêu bằng hai mươi mấy Dương Thị, Cố Ngũ nói quá lên rồi, nhưng có lẽ sản nghiệp của Tầm Chiêu còn nhiều hơn tôi nghĩ.” Ông cụ Dương nói đến vấn đề sản nghiệp thì nhẹ nhàng hơn.

“Vậy ông mau cho người đi điều tra rõ ràng xem rốt cuộc Tầm Chiêu có bao nhiêu sản nghiệp.” Hai mắt của bà cụ Dương sáng lên: “Một Diêm Môn có thể bằng Dương Thị, ít nhất hiện tại chúng ta có thể xác định được Diêm Môn là của Tầm Chiêu.”

“Ừ, Diêm Môn là của Tầm Chiêu, hừ, Tầm Chiêu là người nhà họ Dương, cho nên tất cả thuộc về nhà họ Dương.” Ông cụ Dương đã quen bá đạo, nói như vậy nói rất thuận miệng.

“Đó là đương nhiên, Tầm Chiêu là cháu trai của chúng ta, là người nhà họ Dương chúng ta, mọi thứ của Tầm Chiêu đều do chúng ta cho, nếu không có chúng ta đào tạo Tầm Chiêu, Tầm Chiêu không thể có thành tựu như thế, hơn nữa những sản nghiệp của Tầm Chiêu chắc chắn cũng lợi dụng quan hệ và tiền vốn của Dương Thị mới có được, cho nên những thứ đó vốn dĩ thuộc về nhà họ Dương chúng ta.” Bà cụ Dương càng quá đáng hơn ông cụ Dương, càng không biết xấu hổ, ý của bà ta là cho dù Dương Tầm Chiêu cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, không trở về mhà họ Dương thì những sản nghiệp của Dương Tầm Chiêu cũng thuộc sở hữu của nhà họ Dương.

Ích lợi và người thân đặt lên cân thì ông cụ Dương và bà cụ Dương mãi mãi chọn lợi ích trước.

Trước kia như thế, hiện tại cũng như thế, từ trước đến nay chưa từng thay đổi, hơn nữa bọn họ vẫn không cảm thấy mình làm sai.

Chiếm đoạt đồ của người khác cũng có thể cướp một cách đương nhiên.

“Đúng, bà nói rất đúng, nếu không có chúng ta thì không có Dương Tầm Chiêu ngày hôm nay, nếu không có Dương Thị đứng sau thì sao Dương Tầm Chiêu có thể tạo ra nhiều sản nghiệp như thế.” Ông cụ Dương nghe bà cụ Dương nói thì liên tục gật đầu, vô cùng tán thành.

“Hiện tại bà cho người đi điều tra tất cả sản nghiệp của Dương Tầm Chiêu đi, sau khi điều tra rõ ràng thì tôi sẽ xử lý.” Ông cụ Dương híp mắt lại, câu nói sẽ xử lý mang theo ý sâu xa.

“Đúng, đúng. Tôi sẽ cho người đi điều tra rõ.” Bà cụ Dương liên tục gật đầu, đây mới là chuyện quan trọng nhất bây giờ.

“Đương nhiên, chúng ta cũng nhất định phải nghĩ cách làm cho Tầm Chiêu nhanh chóng quay về.” Lúc này bà cụ Dương càng gấp gáp muốn Dương Tầm Chiêu quay về.

“Nếu Tầm Chiêu thật sự có sản nghiệp lớn như thế thì sau này nhà họ Dương càng lợi hại hơn, không có ai dám lại bắt nạt nhà họ Dương chúng ta, ngay cả nhà họ Đường còn thua kém nhà họ Dương.” Bà cụ Dương chỉ nghĩ đến đây thì không nhịn được vui vẻ, trước kia nhà họ Dương còn muốn nhìn sắc mặt nhà họ Đường, bà ta còn muốn nhìn sắc mặt của ông cụ Đường và bà cụ Đường.

Nếu sản nghiệp của nhà họ Dương lớn hơn mấy lần hiện tại, thậm chí mười mấy lần, lúc đó bà ta hoàn toàn không cần nhìn sắc mặt nhà họ Đường.

Hiện tại bà cụ Dương đã tự động xem những sản nghiệp của Dương Tầm Chiêu biến thành của mình, những sản nghiệp của Dương Tầm Chiêu tự động thuộc về nhà họ Dương.

“Ha ha ha, đó là đương nhiên.” Ông cụ Dương không nhịn được đắc ý cười to: “Đến lúc đó cho dù Quỷ Vực Chi Thành ở trước mặt thì chúng ta cũng không sợ.”

Ông cụ Dương chỉ nghĩ đến đây thì cảm thấy mình hoàn toàn có thể nở mày nở mặt, không phải sợ hãi bất cứ ai.

“Đến lúc đó Tầm Chiêu lại cưới công chúa Quỷ Vực Chi Thành, chờ những thế lực của Quỷ Vực Chi Thành trở thành của nhà họ Dương, nhà họ Dương chúng ta đứng đầu trong nước, à không, đứng đầu cả thế giới.” Bà cụ Dương có dã tâm không hề nhỏ, chẳng những thèm muốn sản nghiệp của Dương Tầm Chiêu mà còn dòm ngó đến sản nghiệp của Quỷ Vực Chi Thành.

“Bà nói rất đúng, tôi nghĩ chúng ta nhanh chóng nhìn thấy ngày đó.” Ông cụ Dương suy nghĩ lạc quan hơn bà cụ Dương, ông cụ Dương cảm thấy chuyện này không thành vấn đề.

Lòng tham không đáy, ông cụ Dương và bà cụ Dương là người như vậy, bọn họ quá tham lam, hận không thể cướp lấy mọi thứ trên đời này vào tay mình, nhưng bọn họ không biết quá tham lam sẽ phải trả giá rất lớn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.