Mặc dù cô ta vẫn luôn thích Bùi Dật Duy, nhưng Bùi Dật Duy lại không thích cô ta, từ trước đến nay Bùi Dật Duy chưa từng biết được tâm tư của cô ta, tối nay Bùi Dật Duy gọi điện thoại cho cô ra, hoàn toàn là vì nhờ cô ta giúp đỡ, rất có khả năng là liên quan đến Hàn Nhã Thanh, như vậy sao có thể xem là hẹn hò.
Nhưng lời của Liễu Ảnh vẫn chưa nói ra, giọng nói lạnh lùng của Tư Đồ Không đã truyền đến: “Có phải tôi đã quá nuông chiều em?”
“Ha…” Liễu Ảnh bật cười: “Anh Tư Đồ, tôi bảo anh nuông chiều tôi sao? Anh phải biết rõ, thỏa thuận năm năm trước đó của chúng ta đã kết thúc rồi, bây giờ chúng ta không còn bất kỳ quan hệ nào nữa, bây giờ anh không còn kiểm soát được tôi nữa, bây giờ tôi muốn đi đâu thì đi đó, muốn làm gì thì làm, anh không quản được, không liên quan đến việc anh có nuông chiều tôi hay không, hơn nữa tôi thật sự không phải hiếm lạ.”
Liễu Ảnh nói xong, không quan tâm đến anh ta nữa, bắt đầu ăn đồ ăn, đồ đàn ông xấu xa này cô ta thật sự không muốn quan tâm.
Trước đây trong kỳ hạn thỏa thuận của bọn họ, cô nghe lời anh ta, chuyện gì cũng nghe theo anh ta, đó là vì cô lấy tiền của anh ta, lúc đó anh ta cứu ba cô, mặc dù cuối cùng vẫn không cứu được mạng của ba cô, nhưng lúc đó anh ta đã cứu ba cô ra khỏi tù, anh ta cũng đưa mẹ và em trai cô ta ra nước ngoài, không để chuyện của ba ảnh hưởng đến mẹ và em trai.
Cô ta cũng biết năm năm nay mẹ và em trai ở nước ngoài sống khá tốt, em trai học một trường đại học không tồi, cô ta biết những chuyện này đều là do anh ta giúp sắp xếp.
Cô ta cảm kích anh ta, vì vậy năm năm nay cô ta luôn làm theo mệnh lệnh của anh ta, ngoan ngoãn phục tùng, anh ta bảo cô ta làm cái gì thì cô ta đều làm.
Cho dù là chuyện cô ta không muốn làm, cô ta cũng chưa từng làm trái, cho dù khoảng thời gian đầu anh ta xỉ nhục cô ta như vậy, cố ý giày vò cô ta, cố ý làm khó cô ta, cô ta đều nhẫn nhịn, bởi vì chuyện anh ta hứa với cô ta anh ta đã làm được, vì vậy chuyện cô ta hứa với anh ta nhất định phải làm được.
Nhưng cô ta chỉ đồng ý với anh ta năm năm, cô ta chỉ bán cho anh ta năm năm, cuộc sống sau năm năm sẽ do cô ta làm chủ.
Anh ta giúp ba cô ta, còn sắp xếp cuộc sống của mẹ và em trai, còn cô ta đã đem thời gian năm năm tốt nhất cho anh ta, hai người bọn họ đã thanh toán xong, cô ta cảm thấy cô ta không nợ anh ta cái gì.
Tư Đồ Không có chút sững sờ, thực ra anh ta đã biết cô ta không ngoan ngoãn nghe lời như bình thường vẫn biểu hiện ra, anh ta vẫn biết cô ta là một con mèo đang giấu đi cái móng của mình.
Anh ta vẫn muốn cô ta để lộ cái móng vuốt của mình trước mặt anh ta, nhưng anh ta không ngờ, lúc cô để lộ móng vuốt ra lại nhe nanh múa vuốt như vậy.
Đương nhiên, cô ta nhe răng múa vuốt như vậy trước mặt người khác anh ta rất vui vẻ nhìn, anh ta muốn nhìn thấy cô ta tràn đầy sức sống như thế này.
Nhưng cái móng vuốt này của cô ta đều cào về phía anh ta, tâm trạng của Tư Đồ Không có chút không tốt.
Tư Đồ Không nhìn Liễu Ảnh vẫn luôn cúi đầu vội vàng ăn đồ ăn hơi giật mình, không biết đang nghĩ gì.
Liễu Ảnh ăn rất nhanh, không bao lâu đã ăn no rồi.
Liễu Ảnh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tư Đồ Không vẫn chưa ăn gì: “Anh có ăn không? Không ăn thì đi thôi.”
“Tôi trở về rồi ăn.” Lông mày của Tư Đồ Không dường như hơi nhíu lại, những thứ này anh ta thật sự không thích ăn, hơn nữa anh ta cũng muốn ăn đồ cô ta nấu.
“Tùy anh.” Liễu Ảnh không quan tâm đến anh ta, trực tiếp đi thanh toán, lúc Liễu Ảnh quay lại, Tư Đồ Không vẫn ngồi ở chỗ không động đậy.
“Anh về trước đi, tôi có hẹn với người khác.” Lần này Liễu Ảnh không chút che giấu, trực tiếp đuổi người, cũng trực tiếp nói cho anh ta biết mình muốn đi gặp người khác.
Tư Đồ Không tức đến mức trái tim cũng đau đớn, cô ta cứ đuổi anh ta đi như vậy? Sợ anh ta gây trở ngại cho buổi hẹn hò của cô ta.
Tư Đồ Không nhìn ra cô ta nhất quyết muốn đi gặp Bùi Dật Duy, trừ khi anh ta trực tiếp trói cô ta, cưỡng ép đưa cô ta trở về, nhưng Tư Đồ Không muốn làm như vậy.
Nếu như là trước đây, anh ta có thể làm như vậy, anh ta cũng không cần lo lắng quá nhiều, hơn nữa nếu như là trước đây, cô ta cũng sẽ không vứt bỏ anh ta đi gặp người khác.
Nhưng bây giờ không giống, bây giờ thỏa thuận năm năm giữa bọn họ đã kết thúc rồi, mặc dù mấy ngày nay anh ta vẫn luôn giữ cô ta ở bên cạnh, nhưng trái tim của cô ta sớm đã bay đi rồi.
Nếu như cưỡng ép cô ta, có lẽ cô ta thật sự sẽ chạy.
“Tôi vẫn chưa ăn cơm.” Tư Đồ Không kìm nén sự bất mãn và tức giận trong lòng, tìm một lý do mà anh ta cảm thấy là đương nhiên.
Anh ta muốn trở về ăn món ăn do cô ta làm, anh ta biết cô ta rất biết nấu ăn, lần trước anh ta đã thử qua, nhưng lần trước anh ta vẫn dính ánh sáng của Bùi Dật Duy, đó hóa ra là cô ta làm cho Bùi Dật Duy.
Liễu Ảnh thờ ơ liếc nhìn anh ta: “Vậy anh đi ăn đi, tổng giám đốc Tư Đồ như anh muốn ăn gì mà không ăn được.”
Liễu Ảnh cảm thấy anh ta hoàn toàn là cố tình gây sự, lý do như vậy mà anh ta cũng nghĩ ra được.
“Tôi muốn trở về ăn cơm em nấu.” Tư Đồ Không cảm thấy tính khí của mình tối này có lẽ cũng xem như là tốt nhất từ trước đến nay rồi, cô ta đối xử với anh ta như vậy, anh ta đều nhẫn nhịn không tức giận.
“Xin lỗi, không biết làm.” Liễu Ảnh lười nói nhiều với anh ta, muốn dùng một câu đẩy đi.
“Là không biết làm hay là không muốn làm? Hoặc là không muốn làm cho tôi?” Tư Đồ Không nghĩ đến lần trước lúc Bùi Dật Duy nhập viện, canh gà cô ta nấu cho Bùi Dật Duy, mùi vị rất ngon, mùi vị ngon hơn tất cả canh gà mà anh ta đã từng ăn.
Hơn nữa anh ta cũng biết cô ta còn từng làm những món khác cho Bùi Dật Duy, kỹ năng nấu ăn của cô ta rất tốt, chỉ là năm năm cô ta ở cùng anh ta, cô ta chưa từng vì anh ta mà nấu một bữa cơm.
Không phải cô ta không biết làm, chỉ là cô ta không muốn làm cho anh ta mà thôi.
Liễu Ảnh sững sờ, đôi mắt hơi lóe lên: “Anh Tư Đồ, trong thỏa thuận năm năm không bao gồm việc tôi phải hầu hạ anh ăn cơm, hơn nữa thỏa thuận năm năm của chúng ta đã kết thúc rồi.”
Câu nói này của Tư Đồ Không nói rất đúng, Liễu Ảnh thật sự không muốn làm cho anh ta, trong thỏa thuận lúc đó của bọn họ không có điều kiện cô ta phải nấu ăn cho anh ta, vì vậy sao cô ta phải làm cho anh ta?
Hơn nữa Tư Đồ Không anh ta là ai? Sẽ hiếm lạ cơm của cô ta nấu?
Hơn nữa bình thường Tư Đồ Không cũng rất ít ăn cơm ở nhà.
“Tôi tự gọi xe đi trước.” Liễu Ảnh không muốn ở đây thảo luận gì đó với anh ta, hơn nữa cũng không có được kết quả.
Liễu Ảnh cũng biết, nếu như Tư Đồ Không thật sự không để cho cô ta đi, cô ta muốn rời đi cũng rất khó, rất khó, dựa vào năng lực của cô ta sợ là không thể rời đi được.
Nhưng bây giờ nhất định phải đi.
“Gấp gáp như vậy?” Đôi mắt của Tư Đồ Không lúc này sâu không thấy đáy, không nhìn ra cảm xúc ở bên trong.
Liễu Ảnh biết ý tứ trong câu nói này của anh, nhưng cô ta thật sự không muốn ở đây tranh luận với anh.
Liễu Ảnh không quan tâm đến anh ta, trực tiếp quay người muốn rời đi.
“Vội vàng đi gặp…” Giọng nói của anh ra lại truyền đến, dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục nói: “Bùi Dật Duy.”
Bước chân vừa muốn bước ra ngoài của Liễu Ảnh dừng lại, đôi mắt đảo đảo, quay lại nhìn anh ta.
Sao anh ta biết được người cô ta hẹn là Bùi Dật Duy?