“Tôi trở thành người trong nhà từ lúc nào vậy.” Lông mày của Thành thiếu chủ nhíu lại, hờ hững quét mắt nhìn Cường một chút.
Cường trực tiếp ngậm miệng, cũng không tiếp tục nói chuyện nữa, những lời có thể nói cũng đã nói, không thể nói anh ta cũng đã nói rồi, Thành thiếu chủ căn bản nghe không lọt tai, còn hung hăng càn quấy, anh ta còn có thể nói cái gì nữa.
Thành thiếu chủ muốn tìm đường chết, vậy thì để Thành thiếu chủ đi tìm đường chết đi.
“Thành thiếu chủ, ngày mai tôi có thể xin phép nghỉ được không?” Cường suy nghĩ, vẫn là đưa ra yêu cầu của mình. Thành thiếu chủ muốn tìm đường chết, anh ta có thể không đi cùng được không?
“Nói lý do tôi có thể đồng ý cho cậu đi.” Thành thiếu chủ ngước mắt nhìn về phía anh ta, trên mặt cũng không có quá nhiều cảm xúc.
“Ngày mai tôi muốn đi xem mắt.” Cường suy nghĩ một lý do mà anh ta cảm thấy không tệ, ngày nào anh ta cũng đi theo bên cạnh Thành thiếu chủ, đều sắp ba mươi tuổi rồi, ngay cả bạn gái cũng không có nữa.
“Người giống như cậu cần gì phải lãng phí thời gian làm chuyện đó, dù sao thì cũng không có người nào coi trọng cậu đâu.”
Cường: “...”
“Thành thiếu chủ, tôi...”
“Cường, cậu bịa ra một lý do không chịu suy nghĩ gì hết, làm sao tôi có thể che giấu lương tâm mà đồng ý với cậu?” Thành thiếu chủ không cho Cường cơ hội mở miệng lần nữa, trực tiếp ngắt lời anh ta.
Cường trợn tròn mắt, cái gì gọi là che giấu lương tâm đồng ý với anh ta cơ chứ? Cho anh ta nghỉ phép một lần có liên quan gì tới lương tâm hả?
Không đúng, Thành thiếu chủ có thứ gọi là lương tâm à?
Cường hiểu hiện tại anh ta có nói cái gì đi nữa thì Thành thiếu chủ không có lương tâm, tuyệt đối không đồng ý ngày mai cho anh ta nghỉ phép, cho nên anh ta cũng không cần phải nói cái gì nữa hết.
Chỉ hi vọng là ngày mai thành chủ có thể ra tay nhẹ nhàng, không thể liên lụy người vô tội, thành chủ có oán gì có thù gì thì cứ hướng về một mình Thành thiếu chủ thôi.
Ai kêu Thành thiếu chủ nhất định phải tự mình đi tìm đường chết chứ.
Ngày hôm sau vừa mới sáng sớm, Tiểu Cửu đã đi tìm nơi ở của Trình Nhu Nhu, lần này Trình Nhu Nhu có ở trong nhà, nhưng mà Trình Nhu Nhu đang ngủ.
Cô ta với người cùng nhà của Trình Nhu Nhu gọi mấy lần, còn dùng lực đẩy đẩy Trình Nhu Nhu mấy lần mới đánh thức Trình Nhu Nhu dậy được.
Sau khi Trình Nhu Nhu tỉnh dậy, tinh thần không tốt gì cho mấy, nhìn giống như là rất mệt mỏi, có thể nói là sáng sớm gấp gáp trở về còn vẫn chưa nghỉ ngơi tốt.
Tiểu Cửu trực tiếp nói lý do đến đây với Trình Nhu Nhu, cũng nói kết quả giám định người thân cho Trình Nhu Nhu nghe.
Nhưng mà Tiểu Cửu tạm thời không nhắc đến Quỷ Vực Chi Thành, cũng không nhắc đến thành chủ.
Bởi vì lúc Bùi Doanh tìm được Trình Nhu Nhu có nói với Trình Nhu Nhu là muốn tìm người thân giúp cho Trình Nhu Nhu, nhưng mà Trình Nhu Nhu nghe thấy lời nói của Tiểu Cửu thì vẫn bị kinh ngạc, cô ta không ngờ đến lại tìm được ba của cô ta một cách dễ dàng như thế thế.
Từ lúc còn nhỏ cô ta đã biết cô ta được bà nội nhận về, con trai của bà nội cũng không phải là ba của cô ta, cô ta vẫn luôn muốn tìm ba ruột của mình.
Nhưng mà mẹ ruột của cô ta vừa sinh cô ta không bao lâu thì đã qua đời, lúc đó cô ta còn quá nhỏ, căn bản cũng không biết cái gì hết.
Sau đó cô ta nghe người ta nói mẹ của cô ta một mình đến bệnh viện sinh ra cô ta, ba của cô ta chưa từng xuất hiện lần nào hết.
Ngoại trừ mẹ thì căn bản cũng không có người nào biết ba của cô ta là ai, mà mẹ của cô ta đã qua đời từ sớm, cho nên chuyện liên quan đến ba của cô ta, cô ta thật sự hoàn toàn không biết cái gì cả.
Lúc trước Bùi Doanh tìm cô ta, cô ta cũng có hơi nghi ngờ, nhưng mà Bùi Doanh quá thành thật, Bùi Doanh nói những lời đó cũng để cô ta dao động, cho nên cô ta quyết định đi theo Bùi Doanh thử một chút.
Thật ra thì cô ta cũng không ôm hy vọng gì hết.
“Ý của cô là thật sự đã tìm được ba của tôi rồi?” Trình Nhu Nhu thật sự không dám tin tưởng, cô ta hoài nghi là mình đã nghe lầm rồi.
“Đúng vậy, đã làm giám định người thân, kết quả giám định chứng minh hai người có mối quan hệ ba con, bây giờ tôi cố ý đến đây để đón cô.” Chú Lương cũng không nói cho Tiểu Cửu biết thành chủ dự định làm giám định người thân một lần nữa, cho nên Tiểu Cửu cho là thành chủ đón Trình Nhu Nhu trở về chính là muốn để ba con nhận nhau.
“Chuyện này là thật hả? Chuyện này là thật hả? Cô sẽ không lừa gạt tôi đó chứ?” Mặc dù Tiểu Cửu đã nói rất rõ ràng nhưng mà Trình Nhu Nhu vẫn không dám tin tưởng.
Niềm vui này đến quá đột ngột, làm cho trong lúc nhất thời cô ta không biết phải làm như thế nào.
“Là thật, tôi không cần thiết phải lừa cô, ngày hôm đó ở trong nhà hàng tôi cố ý đụng phải cô, khi đó tôi lấy tóc của cô lấy về làm giám định người thân.” Tiểu Cửu kiên nhẫn giải thích với cô ta.
Tiểu Cửu nói như vậy, Trình Nhu Nhu liền nhớ lại, sau đó cũng tin mấy phần.
“Vậy ba của tôi là ai? Ông ấy là người như thế nào?” Giờ phút này hiển nhiên Trình Nhu Nhu rất kích động, trong giọng nói của cô ta cũng mang theo mấy phần run rẩy.
“Cô đi thì biết thôi.” Tiểu Cửu không nói thẳng ra, dù sao thì thân phận của thành chủ quá đặc biệt, chuyện này đợi để thành chủ tự mình nói tương đối tốt hơn.
“Được được, tôi đi theo cô, tôi vẫn muốn biết ba của tôi là một người như thế nào, tôi đi theo cô gặp ông ấy.” Trong lúc nhất thời Trình Nhu Nhu kích động đến tay chân phát run, cô ta đã thật sự tìm được ba ruột của mình rồi, thật là quá tốt!
Tiểu Cửu nhẹ gật đầu.
Không biết Trình Nhu Nhu có phải là bởi vì quá mức kích động, lúc cô ta nhấc chân lên muốn đi, thân thể đột nhiên nhoáng một cái thiếu chút nữa đã ngã quỵ.
Tiểu Cửu nhanh chóng đưa tay đỡ cô ta lại: “Có phải là cô cảm thấy không thoải mái không vậy? Tôi thấy sắc mặt của cô không tốt lắm.” Tiểu Cửu nhìn về phía Trình Nhu Nhu, phát hiện sắc mặt của cô ta có hơi tái nhợt, nhìn có vẻ như là rất yếu ớt.
“Không có chuyện gì đâu, có thể là do nghỉ ngơi không tốt mà thôi, hồi sáng này hơn sáu giờ tôi mới trở về, chỉ là ngủ không đến hai tiếng đồng hồ, không có nghỉ ngơi tốt.” Trình Nhu Nhu cũng không hề để ý, cũng không suy nghĩ gì nhiều, cũng chẳng nhận ra có cái gì không đúng, hiện tại cô ta vội vàng đi gặp ba của cô ta.
Tiểu Cửu không nói gì nữa, dẫn theo Trình Nhu Nhu trực tiếp đi ra khỏi cửa.
Chỗ này cách với nơi của bọn họ không xa, lái xe chỉ cần ba phút là đến rồi.
Lúc Tiểu Cửu dẫn theo Trình Nhu Nhu đến thì Trương Minh Hoàng đã đến rồi.
Bởi vì trước đó chú Lương đã nói cho quản gia Trọng biết ngày hôm qua lúc Tiểu Cửu trở về thì có nói là sáng ngày mai sẽ dẫn người tới, chú Lương nghĩ là chuyện này cần phải được điều tra cho rõ ràng, đối với ai cũng tốt.
Nhưng mà Thành thiếu chủ ngày hôm qua nói là muốn đến tham gia cuộc vui vẫn còn chưa tới, mặc dù là Thành thiếu chủ rất thích tham gia chuyện vui, nhưng mà ghét nhất là chờ đợi, cho nên anh ta đã tính toán thời gian để đến, lúc kết quả ra rồi hẵng nói.
Lúc Tiểu Cửu dẫn theo Trình Nhu Nhu tới, mấy người bọn họ nhìn thấy Trình Nhu Nhu mà ai nấy cũng đều sửng sốt.
Mấy người đàn ông từ trước đến nay không biết rung động là gì vậy mà bây giờ trên mặt cũng lộ ra biểu cảm kinh ngạc không tin nổi, thậm chí là giật mình.
Quản gia Trọng vạn năng là một người luôn tỉnh táo trầm ổn, kinh ngạc đến nỗi mở to mắt, những năm gần đây ông ta luôn đi theo bên cạnh thành chủ, lúc thành chủ vẽ tranh thì ông ta thường xuyên đứng ở một bên nhìn xem.
Cho nên đối với cô gái trên bức tranh của thành chủ, ông ta quen thuộc nhất.
Cô gái này cùng với cô gái trên bức tranh của thành chủ quả thật rất giống rất giống, nếu như không phải tuổi của cô gái này không khớp, ông ta sẽ hoài nghi cô ta chính là người trên bức tranh của thành chủ.
Sao lại giống như vậy chứ, tại sao lại giống như vậy?
Nếu như không phải đã nhận định cô cả nhà họ Đường từ trước, quản gia Trọng đều cảm thấy cô gái này sẽ là con gái của thành chủ.
Giờ phút này, ngay cả ánh mắt của Trương Minh Hoàng cũng thay đổi...