Thật ra lúc trước, cô cũng chưa từng suy nghĩ đến việc lấy chồng, nếu như cô dẫn theo hai bé con đi lấy chồng, ai có thể bảo
đảm người đàn ông đó và gia đình của anh ta sẽ xem hai bé cưng như con ruột của mình chứ.
Nhưng mà cô không ngờ vừa mới trở về thành phố A đã gặp phải Dương Tầm Chiêu, đã bị Dương Tầm Chiêu ép đi đăng ký kết hôn.
Đương nhiên, cô biết rất rõ, loại gia đình như Dương Tầm Chiêu càng sẽ không chịu được tỳ vết nào, cho dù nhà họ Dương có hài lòng với cô cỡ nào thì cũng tuyệt đối không thể chấp nhận được việc có hai đứa bé không có bất cứ quan hệ huyết thống nào với nhà họ Dương bước vào nhà họ.
Huống chỉ ông cụ Dương bây giờ lại có trăm ngàn thứ không hài lòng về cô.
Mà cô tuyệt đối không có khả năng rời khỏi hai bé con của cô, cũng tuyệt đối không thể để cho hai bé con chịu bất cứ ấm ức
hay tổn thương nào.
Huống chi cuộc hôn nhân này vốn dĩ bắt đầu bằng mục đích giao dịch.
Chỉ là, cô cảm thấy mấy lời này của Mộng Nhược Đình có hơi kỳ lạ, Mộng Nhược Đình và Dương Tầm Chiêu là quan hệ người yêu, cô ta nói ra những lời này chắc là để cảnh cáo cô, nhưng mà từ giọng điệu và vẻ mặt của Mộng Nhược Đình, cô hoàn toàn không nhìn ra chút cảnh cáo nào cả, ngược lại có cảm giác giống như đang nhắc nhở, hơn nữa còn là loại nhắc nhở thiện chí nữa.
Đây là thái độ nên có của một tình địch sao?
Mộng Nhược Đình ngẩn người, sau đó lại bật cười, ôi má ơi, xem ra lo lắng của cô có hơi dư thừa rồi, sao cô lại cảm thấy chị dâu chưa chắc sẽ bị mắc lừa vậy chứ?
Cô nghĩ, chuyện kế tiếp chắc chắn sẽ càng lúc càng náo nhiệt, càng ngày càng xuất sắc, đáng tiếc, cô không thể ở lại xem trò vui rồi.
Cho nên, Mộng Nhược Đình cảm thấy mình không còn gì cần phải nói nữa, cô chỉ cần ngồi yên xem kịch là được.
Đương nhiên, cô vẫn cảm thấy chị dâu có lẽ không phải là đối thủ của anh trai vừa âm hiểm vừa đen tối của cô.
“Em phải đi đây, hai người cũng nên tiễn em chứ.” Cô quyết định trước khi đi sẽ “giúp” anh trai một lần.
Hàn Nhã Thanh ngơ ra, Mộng Nhược Đình nói “hai người” là chỉ cô và Dương Tầm Chiêu sao?
Mộng Nhược Đình muốn đi, để Dương Tầm Chiêu tiễn là hợp tình hợp lý, nhưng mà vì sao lại muốn kéo cô theo nữa chứ?
Theo lý thì cô chắc là bóng đèn giữa hai người bọn họ rồi, Mộng Nhược Đình kéo cái bóng đèn như cô theo là có ý gì chứ?
“Em phải đi rồi, chị Thanh nói muốn đưa em đi, anh thì sao, nếu không thì anh lái xe đưa bọn em đi được không?” Mộng Nhược Đình bước ra khỏi cửa, nhìn Dương Tầm Chiêu đứng bên ngoài, nở nụ cười tươi rói.
Cái tiếng chị Thanh cô gọi vô cùng ngọt ngào, Hàn Nhã Thanh nghe mà không hiểu ra sao.
Dương Tầm Chiêu lạnh lùng liếc mắt nhìn Mộng Nhược Đình, nhưng mà cũng không nói lời nào, chỉ vào cửa cầm chìa khóa xe ra ngoài.
Ý đã quá rõ ràng.
Mộng Nhược Đình cười thâm, cô rất rõ, nếu như cô không kéo chị dâu theo cùng, anh trai chắc chắn sẽ không tiễn cô về đâu.
Hàn Nhã Thanh đang định từ chối, cô cứ có cảm giác xen vào giữa hai người thì có chút kỳ lạ, nhưng mà Mộng Nhược Đình lại hoàn toàn không cho cô cơ hội từ chối, trực tiếp kéo tay cô ra khỏi cửa.
Dương Tầm Chiêu cũng lái xe lại đây, Mộng Nhược Đình trực tiếp đẩy cô ngồi lên ghế phụ.
Dương Tầm Chiêu vốn đang trầm mặt cũng hơi thả lỏng ra một chút, nhóc con này coi như còn có lương tâm, còn biết điều
nữa.
Hàn Nhã Thanh hơi giật mình, cứ có cảm giác tình trạng của ba người bọn họ bây giờ có hơi xấu hổ.
Nhưng mà Dương Tầm Chiêu và Mộng Nhược Đình lại vô cùng tự nhiên, giống như đây là một việc vô cùng bình thường.
Mắt Hàn Nhã Thanh hơi lóe lên, rốt cuộc tình hình này là thế nào đây? Dương Tầm Chiêu và Mộng Nhược Đình rốt cuộc sao lại thế này?
Không lẽ cô đã đoán sai chuyện gì rồi sao?
Sau khi Mộng Nhược Đình lên xe rồi, rướn người về phía trước, dựa sát vào Hàn Nhã Thanh định nói gì đó.
Dương Tầm Chiêu lập tức bắn ánh nhìn lạnh lẽo qua đó, trong sự lạnh lùng còn mang theo sự cảnh cáo đầy nguy hiểm.
Mộng Nhược Đình bĩu môi, cho dù không tình nguyện cũng không dám nói gì thêm.
Cho nên, suốt đường đi này không ai dám nói chuyện, cực kỳ yên lặng.
“Vừa lúc tôi muốn vào trung tâm thương mại mua chút đồ, anh có thể ngừng xe ở phía trước không?” Hàn Nhã Thanh nhìn
trung tâm thương mại phía trước, định muốn mua đồ cho hai bé con, cũng vừa lúc mượn cơ hội này xuống xe.
Suốt đường đi ba người bọn họ cứ im lặng không nói chuyện, hơn nữa cô cảm thấy cô kẹp giữa hai người như vậy cảm giác rất là xấu hổ.
Lúc này, Mộng Nhược Đình lại không nói thêm gì nữa, mà Hàn Nhã Thanh vừa mới nói xong, Dương Tầm Chiêu đã trực tiếp lái xe đến trước cửa trung tâm thương mại.
Tốc độ nhanh vô cùng.
“Em cũng có thể xuống xe rồi. Hàn Nhã Thanh vừa mới xuống xe bước vào trung tâm thương mại, Dương Tầm Chiêu lập tức đuổi người.
“Chậc, có người nào như anh không? Em là em gái ruột của anh đó.” Mộng Nhược Đình khó chịu bĩu môi, đây rõ ràng là trọng sắc khinh em gái.
Mộng Nhược Đình khó chịu thì khó chịu đó, nhưng mà lại không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào cả, chị dâu cũng đã xuống xe rồi, cô cũng không dám nghĩ đến việc anh trai làm tài xế miễn phí nữa rồi.
“Anh, anh định đi theo dõi chị dâu hả?” Sau khi xuống xe, Mộng Nhược Đình cố ý trêu ghẹo nói: “Chị dâu cũng đâu có lén đi gặp đàn ông khác đâu, anh có cân theo dõi sát sao thế không?”
Dương Tầm Chiêu ngước mắt nhìn cô, giống như một khối băng, làm người ta rét căm căm.
Vợ của anh đương nhiên phải trông cho kỹ rồi!!
Sau khi Hàn Nhã Thanh vào trung tâm thương mại rồi, lập tức đi thẳng đến khu trẻ em, hôm nay cô vốn định mua đồ cho hai bé con.
Hàn Nhã Thanh rất rõ ràng số đo và sở thích của hai bé con, cho nên chọn quần áo cũng rất đơn giản.
Vừa lúc trung tâm thương mại có một số hàng mới về, Hàn Nhã Thanh phát hiện trong đó có mấy bộ là bé Kỳ nhà cô thích nhất, bé Kỳ nhà cô từ trước đến giờ luôn thích đẹp.
Nhưng mà bây giờ con nít lại đang trong khoảng thời gian phát triển nhanh, Hàn Nhã Thanh cũng sẽ không mua quá nhiều đồ cùng một lần, quần áo năm nay mua sang năm sau chắc là sẽ không còn mặc vừa nữa, mua nhiều thì quá lãng phí.
Hàn Nhã Thanh muốn chọn ra hai bộ trong số những bộ đã chọn xong kia, nhưng mà chọn tới chọn lui lại không biết nên chọn hai bộ nào cả.
Bởi vì mấy bộ này đều vô cùng xinh đẹp, trong lúc nhất thời cô thật sự không biết nên lấy cái nào bỏ cái nào.
Nếu như bé Kỳ của cô ở đây, chắc chắn sẽ la hét làm người ta ôm đi đóng gói hết, nghĩ như vậy, trên mặt Hàn Nhã Thanh nhịn không được lộ ra một nụ cười nhẹ.
Dương Tầm Chiêu đi vào trung tâm thương mại, nhanh chóng tìm được bóng dáng của cô, khi anh định qua đó thì lại phát hiện cô đang trong khu thời trang trẻ em chọn quần áo, nụ cười trên mặt cô lúc này, là nụ cười rực rỡ mà hạnh phúc.
Dương Tầm Chiêu ngừng bước, mắt hơi lóe lên, cô đang định mua quần áo trẻ em sao?
Chắc chắn là cô vừa vào trung tâm thương mại đã đi thẳng đến khu vực thời trang trẻ em rồi, cho nên cô chắc chắn không
phải chỉ là đi dạo chơi, mà là cố ý đến nơi này để mua quần áo trẻ em.
Nhưng mà vì sao cô lại mua quần áo trẻ em chứ, mấy bộ quân áo trẻ em này cô mua cho ai?
Mấy bộ quần áo trẻ em cô đang xem kia, nhìn sơ qua thì hình như là kích cỡ của mấy đứa bé khoảng bốn năm tuổi!!
Lúc này, Dương Tâm Chiêu không bước lên nữa, anh cứ đứng từ đằng xa nhìn, anh muốn nhìn thử xem rốt cuộc cô có mua hay không?
Không biết vì sao, bây giờ trong lòng Dương Tâm Chiêu lại đột nhiên cảm thấy có một nỗi khẩn trương không tên, giống như có một cái gì đó đột nhiên nắm chặt lấy tim anh, cảm giác này thật sự rất kỳ lạ...