Hơn nữa mặc dù em gái nhà cậu thích người xinh đẹp, nhưng bình thường nhìn thấy người xinh đẹp cùng lắm cũng chỉ ngắm thêm vài lần, tuyệt đối sẽ không như bây giờ, người đó rốt cuộc đã làm gì em gái nhà cậu, khiến nó trở thành thế này?
“Bỏ đi, không có gì, ngày mai lại nói.” Đường Minh Hạo biết bây giờ cũng hỏi không rõ ràng, vì vừa rồi cậu đã hỏi hết những điều có thể hỏi rồi, em gái nhà cậu cái gì cũng không biết.
Không biết người đó tên gì, không biết người đó thân phận thế nào, cũng không biết người đó sống ở đâu, càng không biết người đó bao nhiêu tuổi.
Cho nên cậu bây giờ hỏi cũng vô ích, không bằng ngày mai tự cậu qua đó lại hỏi rõ ràng.
Cậu cần phải làm rõ người đó có mục đích gì với Đường Vũ Kỳ.
Đường Minh Hạo không cho rằng chuyện tối này chỉ là trùng hợp, Viên phủ là nơi thế nào, cậu rất rõ ràng, cảnh giác của Viên phủ không kém hơn nhà họ Đường, một người muốn thần không biết quỷ không hay trà trộn vào Viên phủ căn bản là không thể nào.
Huống chi tối nay Viên phủ đãi tiệc, phòng bị chắc chắn nghiêm ngặt hơn bình thường, người đó làm sao lên lầu hai, họ lên lầu hai là muốn làm gì?
Tất cả những chuyện này đều không bình thường, đương nhiên theo bạn nhỏ Đường Minh Hạo thấy, không bình thường nhất chính là thái độ của người đó đối với em gái nhà mình, cậu lo lắng người đó có mục đích khác, cho nên chuyện này cậu phải điều tra rõ ràng.
Bên kia, Bùi Dật Duy dùng một ngày chuyển nhượng tất cả cổ phần công ty trong tay anh ta, còn có tài sản cố định, và tất cả tiền mặt cho Hàn Nhã Thanh.
Ban đầu, công ty là một tay Bùi Dật Duy sáng lập, trong tay anh ta vốn là chiếm năm mươi mốt phần trăm cổ phần, mà trong tay Bùi Doanh chiếm hai mươi phần trăm.
Bùi Doanh vốn đã ký hiệp định, hai mươi phần trăm cổ phần trong tay cô ta Bùi Dật Duy có quyền điều động, lúc đó cô ta làm vậy chính là để biểu thị tâm ý với Bùi Dật Duy.
Nhưng hai mươi phần trăm của Bùi Doanh Bùi Dật Duy không động tới, bây giờ Bùi Doanh đã chết rồi, anh ta không muốn chuyện này dính líu tới trên người Hàn Nhã Thanh.
Bùi Doanh là do anh ta giết, đợi anh ta xử lý xong tất cả mọi chuyện sẽ đi tự thú, anh ta một mạng đền một mạng, vậy những thứ trong tay anh ta bây giờ đương nhiên sẽ muốn để lại cho Hàn Nhã Thanh.
Sau khi trợ lý đón Bùi Dật Duy tới công ty thì vẫn luôn không rời đi, đợi tới hôm sau luật sư tới, trợ lý nhìn thấy tổng giám đốc nhà mình chuyển hết tất cả cổ phần công ty cho người khác, hơn nữa còn là chuyển cho cô Hàn Nhã Thanh, toàn thân trợ lý đều ngây ngốc.
Mấy năm này trợ lý luôn theo cạnh Bùi Dật Duy, cho nên anh ta biết công ty của họ có thù với nhà họ Hàn, nhưng bây giờ tổng giám đốc nhà mình chuyển tất cả cổ phần công ty cho nhà kẻ thù?
Tổng giám đốc rốt cuộc là có ý gì?
Đây rốt cuộc là tình huống gì?
Trợ lý không nhịn được hỏi, nhưng Bùi Dật Duy không trả lời, toàn bộ quá trình anh ta không nói nhiều lấy một chữ, chỉ ký tên, làm xong tất cả trình tự, sau đó kêu luật sư dùng tốc độ nhanh nhất đi xử lý.
Trợ lý cảm thấy tổng giám đốc nhà anh ta hình như rất nôn nóng, không, là đặc biệt nôn nóng, tặng đồ lại gấp gáp như vậy, là sợ không tặng được sao?
Nhưng mà, trợ lý hỏi mấy lần, tổng giám đốc nhà mình vẫn không trả lời, trợ lý bèn không hỏi nữa.
Bùi Dật Duy làm xong tất cả thì một mình ngồi trong phòng làm việc, thông qua thủy tinh cửa sổ nhìn ánh đèn nhà nhà bên ngoài, tâm trạng anh ta lúc này cũng không biết hình dung thế nào.
Anh ta biết mình giết người, cho nên anh ta chắc chắn phải đền mạng, nhưng anh ta không hối hận, không hối hận chút nào.
Nếu để anh ta lựa chọn lại, anh ta vẫn sẽ không chút do dự giết Bùi Doanh.
Điều duy nhất anh ta còn lưu luyến bây giờ cũng chỉ có Hàn Nhã Thanh, anh ta không có phương thức liên lạc của cô.
Năm đó sau khi Hàn Nhã Thanh rời đi, số điện thoại trước đây sớm đã không dùng nữa, lần trước, cô có liên lạc với anh ta một lần, số điện thoại của cô lúc đó anh ta còn nhớ, nhưng sau đó Hàn Nhã Thanh lại đổi điện thoại, anh ta liền không thể liên lạc với cô nữa.
Mà khoảng thời gian này cũng không có tin tức về cô, anh ta nghe nói ông cụ Hàn nhập viện, cho nên anh ta cho người đến bệnh viện, nhưng Hàn Nhã Thanh luôn không tới.
Thời gian của anh ta không nhiều nữa, Bùi Dật Duy ngẫm nghĩ, sau đó tìm số điện thoại của Liễu Ảnh, bấm gọi đi.
Anh ta biết quan hệ của Liễu Ảnh và Hàn Nhã Thanh luôn không tệ, Liễu Ảnh nhất định biết tình hình của cô.
Anh ta bây giờ chỉ muốn biết tình hình của Hàn Nhã Thanh, muốn biết cô bây giờ sống có tốt không.
Lúc này, Liễu Ảnh đang ăn cơm ở ngoài, cùng với Tư Đồ Không, hơn nữa hai người đang ở hàng quán bên ngoài, đương nhiên là do Liễu Ảnh yêu cầu.
Nhưng sở dĩ Liễu Ảnh đề ra muốn tới nơi này ăn cơm, vốn là cô cho rằng Tư Đồ Không sẽ không đồng ý.
Nhưng cô không nghĩ tới, cô đề ra xong, Tư Đồ Không không chút do dự, trực tiếp đồng ý rồi.
Cho tới bây giờ Liễu Ảnh vẫn còn có chút ngây người, cô không biết mấy ngày nay Tư Đồ Không làm sao nữa, kỳ hạn năm năm của họ đã đến rồi, nhưng Tư Đồ Không không để cô rời đi.
Với năng lực của Tư Đồ Không, anh ta không cho phép cô rời đi, Liễu Ảnh biết cô muốn rời đi nhất định là không thể nào.
Cho nên, mấy ngày nay Liễu Ảnh liền ra sức làm, cô ở bên Tư Đồ Không năm năm, cô vẫn là hiểu anh ta, cô biết rõ anh ta cho phép cô làm gì, không cho phép cô làm gì.
Trước đây trong thời hạn hiệp ước năm năm của họ, chuyện Tư Đồ Không không cho phép cô làm, cô đều không làm, nhưng bây giờ cô liền làm chuyện anh ta không cho phép.
Hiệp ước của họ đã hoàn thành rồi, ban đầu cô bán cho anh ta cũng chỉ bán năm năm, bây giờ thời hạn tới, anh ta dựa vào cái gì không thả cô rời đi.
Liễu Ảnh luôn biết, Tư Đồ Không giữ cô lại bên cạnh, chính là một tình nhân bí mật không thể gặp người, vĩnh viễn không thể lộ ra ánh sáng.
Trước đây, Tư Đồ Không sẽ không dẫn cô ra ngoài, sẽ không dẫn cô đến bất kỳ trường hợp công khai nào, cũng sẽ không dẫn cô đi gặp bạn anh ta.
Ồ, lúc bắt đầu Tư Đồ Không còn từng dẫn cô gặp bạn bè, nhưng Liễu Ảnh biết đó đều không phải bạn bè thật sự của anh ta, những kẻ đó thậm chí còn không thể tính là bạn bè rượu thịt của anh ta.
Lúc đó, Tư Đồ Không chính là vì sỉ nhục cô, cho nên cố ý dẫn cô đến trường hợp như vậy, sau đó còn cố ý làm vài chuyện với cô.
Liễu Ảnh bây giờ nhớ tới những chuyện lúc đó vẫn cảm thấy khuất nhục, thậm chí cảm thấy ghê tởm, cô cũng không biết lúc đó mình làm sao vượt qua được.
Lúc đó, đám ‘bạn bè’ đó của Tư Đồ Không lúc nhìn cô đều cười có ý thâm ý khác, lúc đó, trong mắt bọn họ chỉ sợ cô còn không bằng cả những cô ‘cave’.
Nhưng mà, sau này Tư Đồ Không không còn dẫn cô đến những trường hợp như vậy nữa, cô nhớ hẳn là một năm sau, anh ta không còn dẫn cô đến những nơi hỗn loạn đó, nên nói là một năm sau, anh ta không còn dẫn cô ra ngoài nữa.