Hàn Nhã Thanh ngụy trang một chút, định ra khỏi khách sạn, chuyện cô và Bùi Vũ Ninh đến Hải Thành không có nhiều người biết, cô cũng không muốn rước đến những rắc rối không cần thiết.
Chỉ là, cô còn chưa xuống lầu thì đã nhận được một số phòng do Dương Tầm Chiêu gửi đến.
Dương Tầm Chiêu nói anh đã đến rồi, bảo cô trực tiếp qua đó tìm anh.
Hàn Nhã Thanh cười cười, sau đó quay người đi về lại.
Phòng của Dương Tầm Chiêu đúng lúc ở cùng một tầng với Bùi Vũ Ninh.
Hàn Nhã Thanh đi tới bên ngoài cửa phòng mà Dương Tầm Chiêu nói, vừa vươn tay định gõ cửa thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra từ bên trong, Hàn Nhã Thanh còn chưa phản ứng lại thì đã bị người ta kéo vào trong rồi.
Sau đó cô trực tiếp tông vào trong lòng của một người đàn ông, cửa phòng đóng lại ở đằng sau cô, người đàn ông trực tiếp đè cô lên cửa, không cho cô bất cứ cơ hội thở nào, môi của người đàn ông đã nhanh chóng bao trùm lấy môi của cô.
Nụ hôn, mang theo sự gấp gáp, có chút kịch liệt thô bạo.
Gần đây vì chuyện của Đường Vân Thành, Dương Tầm Chiêu và cô chả được ở bên nhau bao nhiêu, anh cảm thấy đã rất lâu rồi chưa được hôn cô đàng hoàng.
Bây giờ chuyện cũng đã hơi ổn định rồi, chỉ đợi kết quả ngày mai, có sự chuẩn bị của Bùi Vũ Ninh, lại cộng thêm sự dự trù trước đó của cô, chuyện của Đường Vân Thành sẽ không có vấn đề gì lớn.
Nếu như sự chuẩn bị như thế của cô cũng không giải quyết được chuyện này, thì không ai có thể giải quyết được chuyện này nữa rồi.
Cho nên, bây giờ Dương Tầm Chiêu vốn không lo lắng đến chuyện của Đường Vân Thành nữa, bây giờ chuyện anh muốn làm chỉ có hôn cô cho đã, sau đó muốn cô....
Hàn Nhã Thanh bị anh hôn mà hơi thở có chút loạn, cơ thể cũng có chút mềm nhũn, cô cảm thấy nếu như lúc này cô không dựa lên cửa thì có thể sẽ trực tiếp trượt xuống đất rồi.
Dương Tầm Chiêu hôn rất kịch liệt, động tác tay cũng rất suồng sã, bàn tay của anh xoa nắn từng tấc da của cô, không ngừng châm lửa, châm ngọn lửa của cô, cũng châm lửa cho chính mình.
Nếu như có thể bây giờ anh thật hận không thể nuốt cô vào trong bụng của mình.
Kể từ lần trước Dương Tầm Chiêu bị hạ thuốc ở nhà họ Dương, Hàn Nhã Thanh đi cứu anh, thì giữa hai người tuy vẫn chưa đăng kí kết hôn, nhưng Hàn Nhã Thanh không còn bài xích một số chuyện nào đó nữa rồi.
Bởi vì trong lòng cô đã chấp nhận anh, cô cũng đã động lòng với anh, động tình với anh, cô nghĩ, cả đời này, chính là anh.
Cho dù lúc này lưng đang dựa lên cửa, cho dù lúc này anh đang đè chặt lấy cô, nhưng Hàn Nhã Thanh vẫn cảm thấy cơ thể mình như sắp trượt xuống rồi vậy, Hàn Nhã Thanh theo bản năng nhấc tay lên vòng qua cổ của Dương Tầm Chiêu.
Động tác này của Hàn Nhã Thanh đã kéo gần khoảng cách giữa hai người, khiến cho Dương Tầm Chiêu hôn càng thêm thuận tiện, càng thêm lịch liệt, đương nhiên, trong lòng của cậu ba Dương lúc này càng kích động hơn thế.
Ngay sau đó, anh trực tiếp bế cô lên, đi về phía giường.
Tốc độ của cậu ba Dương rất nhanh, mấy bước đã tới bên giường, sau đó trực tiếp đè Hàn Nhã Thanh xuống giường.
Chỉ là vào lúc này, điện thoại của cậu ba Dương đột nhiên reo lên.
Điện thoại của cậu ba Dương reo là rất bình thường, tuy lúc này cuộc gọi đến không đúng lúc lắm, nhưng cậu ba Dương trước giờ luôn bận, cuộc gọi đến nhiều.
Điều không bình thường là, tiếng chuông của cậu ba Dương.
“Bé cưng của bạn gọi tới, Bé cưng của bạn gọi tới rồi...” Tiếng chuông được thiết đặt đặc biệt của Dương Tầm Chiêu đột nhiên vang lên bên tai của hai người như vậy, một lần, hai lần, ba lần...
Đôi con ngươi của Hàn Nhã Thanh nhanh chóng lập lòe, sau đó đột nhiên vươn tay ngăn chặn người đàn ông đang muốn tiếp tục hôn lại: “Bé cưng của anh gọi tới rồi, anh còn không mau đi nghe máy?”
Lúc nói lời này, khóe môi Hàn Nhã Thanh nhướng lên, trong thanh âm mang theo vài phần trêu chọc, nhưng cũng có chút cảm giác gì đó không đúng.
Dưới tình hình này mà nghe thấy tiếng chuông được thiết đặt đặc biệt của cậu ba Dương, nếu như Hàn Nhã Thanh không có chút phản ứng nào thì tình cảm của cô đối với Dương Tầm Chiêu tuyệt đối là giả.
Hàn Nhã Thanh bình thường rất bình tĩnh, rất là lý trí, nhưng cũng phải biết phân biệt lúc.
“Ừm, anh đi nghe máy đã.” Dương Tầm Chiêu thầm thở ra một hơi, nhìn cô một cái, sau đó thật sự đứng dậy, lấy điện thoại ra.
Đôi con ngươi của Hàn Nhã Thanh lập lòe, khẽ nghiêng người, một tay chống mặt, đôi mắt nhìn vào Dương Tầm Chiêu.
Cậu ba Dương thật giỏi, cô nói như vậy mà anh lại thật sự vứt cô lại để đi nghe máy của Bé cưng gì đó?
Ừm, thật là Bé cưng.
Trước đây, cậu ba Dương ở trong tình huống như vừa nãy là tuyệt đối sẽ không vứt cô lại để đi nghe điện thoại đâu.
Xem ra Bé cưng này rất là đặc biệt.
Hàn Nhã Thanh cứ nhìn anh như vậy, đợi anh nghe máy, cô phải xem thử Bé cưng của cậu ba Dương là thần thánh phương nào.
Dương Tầm Chiêu bị cô nhìn như vậy, khẽ sững sờ một hồi, sau đó mỉm cười với cô, mỉm cười rất đẹp.
Đôi con ngươi của Hàn Nhã Thanh chớp chớp, ừm, cười rất đẹp, nhưng vậy thì đã sao?
Không lẽ chỉ vì cậu ba Dương cười đẹp mà chuyện này bỏ qua như vậy?
Không lẽ cậu ba Dương cười đẹp thì khiến cho Bé cưng mà cậu ba Dương đặc biệt quan tâm này không tồn tại nữa?
Cậu ba Dương không phải là trong lòng chột dạ, cho nên mới dùng mỹ nam kế với cô?
Hàn Nhã Thanh đâu phải người nông cạn như vậy, cho nên mỹ nam kế như vậy không được duyệt ở chỗ cô.
Nhưng, cậu ba Dương trì hoãn như vậy, bên đó đã cúp điện thoại rồi.
Cậu ba Dường gần như không có bất kỳ do dự gì, sau đó bắt đầu gọi lại cho đối phương.
Khóe mày Hàn Nhã Thanh khẽ nhướng lên, người ta đã cúp điện thoại rồi, cậu ba Dương còn gọi lại, quả nhiên là Bé cưng, quả nhiên rất quan trọng.
Cho nên cô lúc này nằm trên giường như vậy là sao chứ?
Đợi cậu ba Dương ấm áp với Bé cưng của anh xong rồi lại đến sủng hạnh cô?
Ngay sau đó cô đột nhiên đứng dậy, sau đó trực tiếp đi ra ngoài, cô vẫn nên biết điều một chút, đừng làm phiền người ta.
Thấy cô định rời khỏi, Dương Tầm Chiêu khẽ sững sờ, nhanh chóng vươn tay ôm cô lại, cậu ba Dương nhìn cô, trên mặt vẫn mang nụ cười, thậm chí còn có thêm vài phần ý cười: “Đừng náo loạn.”
Trong thanh âm của cậu ba Dương lúc này cũng hơi hơi mang vài phần ý cười.
Kể từ khi cậu ba Dương ôm cô vào lòng, đến khi nói cô đừng làm loạn, trong cả quá trình, anh đều đang gọi lại cuộc gọi khi nãy.
Cách gần nhau, Hàn Nhã Thanh liền nhìn thấy tên của cuộc gọi hồi nãy trên điện thoại của Dương Tầm Chiêu, Dương Tầm Chiêu lưu tên vậy mà lại là Bé cưng!!
Dương Tầm Chiêu gọi điện thoại cho Bé cưng của anh, còn ôm lấy cô bảo cô đừng làm loạn?
Hàn Nhã Thanh âm thầm nghiến răng, đột nhiên có chút muốn cắn người, đương nhiên cũng có chút muốn đánh người, nhưng cô trước giờ không phải người thô lỗ như vậy.
Trong lòng Hàn Nhã Thanh lúc này tức giận, là thật sự tức giận, nhưng lúc cô nhìn Dương Tầm Chiêu trên mặt lại nở ra nụ cười: “Anh bận trước đi...”
Bận như vậy, cô không quấy rầy anh nữa.
Hàn Nhã Thanh nói xong lời này liền đẩy anh ra đi ra ngoài, thật sự coi cô hiền sao?
Thực ra trước giờ cô luôn rất nóng nảy!