“Dương Tầm Chiêu...” Hàn Nhã Thanh híp mắt lại, lửa giận trong lòng rất khó chịu, cô cảm giác mình muốn nổ tung, nhưng cô vẫn cố gắng khống chế mình, cô cố gắng làm cho giọng nói bình tĩnh: “Anh hiểu rõ em...”
Cô hơi dừng một chút, dường như đang do dự, rối rắm, còn có rất nhiều cảm xúc khác.
Sau đó cô thầm thở dài một hơi, nói rõ từng câu từng chữ: “Dương Tầm Chiêu, dễ hợp dễ tan.”
Cô chỉ có thể làm như vậy, cô cũng không thể phát điên mắng chửi anh, đánh anh, muốn anh chịu trách nhiệm?
Cô thật sự không làm được như vậy!
Dương Tầm Chiêu nghe cô nói thì cả người cứng lại một chút, sau đó anh nhanh chóng đứng thẳng người, mặt anh rời khỏi tai cô, con ngươi nhìn chằm chằm cô: “Hàn Nhã Thanh, em lặp lại một lần nữa xem!”
Lúc này anh cũng không còn nhớ đến chuyện gọi điện thoại, Đường Vũ Kỳ vẫn luôn không nghe máy, cũng không biết đang làm gì.
Nhưng hiện tại Dương Tầm Chiêu không có tâm trạng quan tâm chuyện đó, anh chỉ biết người phụ nữ của mình vừa nói dễ hợp dễ tan?
Dễ hợp dễ tan?
Cô dám nói như thế?!
Trước kia cô nói như vậy thì anh có thể hiểu được, cho dù anh không thể hiểu cũng phải hiểu, nhưng hiện tại...
Hiện tại anh chỉ muốn cắn chết cô.
Bọn họ có thể đi đến bây giờ rất dễ dàng sao? Hơn nữa anh và cô còn có một đứa con gái.
Hiện tại cô nói chia tay với anh?
Chia tay chết tiệt?
Hàn Nhã Thanh nhìn anh, đột nhiên cảm giác có chút tủi thân, cũng cảm giác có chút khó tin, anh còn tức giận?
Anh còn nổi giận với cô sao?
Cô còn chưa nổi giận với anh, anh lại nổi giận với cô?
Cô nói sai sao?
Anh đã có một bé cưng gì đó, lại còn xem trọng bé cưng của anh như thế.
Vậy cô chủ động rời đi ủng hộ bọn họ là sai sao?
Anh còn uy hiếp cô?
Cô Hàn Nhã Thanh ghét nhất là người khác uy hiếp mình.
“Chúng ta dễ hợp dễ tan.” Hàn Nhã Thanh nói lại một lần nữa, cô cứ nói đấy thì sao?
Rõ ràng người sai là anh? Sao cô không thể nói? Không có quyền lên tiếng?
Còn có chỗ nói lý lẽ sao?
Dương Tầm Chiêu nhìn cô, con ngươi nguy hiểm nheo lại: “Hàn Nhã Thanh, anh cho em một cơ hội cuối cùng, từ từ nói chuyện.”
Anh thấy cô tức giận và ghen tị thì vui vẻ, kết quả thì sao, cô lại nói dễ hợp dễ tan.
Dễ hợp dễ tan?
Bọn họ cùng nhau trải qua nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ trong lòng cô chả là gì sao, chẳng lẽ nói chia tay là chia tay?
Sao cô có thể chứ?
Sao cô dám nói chữ kia một cách đơn giản như thế?
Nếu hôm nay cô không nói rõ ràng thì tuyệt đối không tha cho cô.
“Từ từ nói chuyện? Sao vậy? Anh nghe không hiểu?” Hàn Nhã Thanh hoàn toàn nổi giận, cô nhìn chằm chằm Dương Tầm Chiêu, khóe môi cong lên, sau đó gằn từng chữ một nói: “Dương Tầm Chiêu, chúng ta chia tay, em muốn chia tay với anh...”
“Không đúng, chúng ta cũng không tính chia tay, hiện tại chúng ta vốn không có quan hệ gì...” Hàn Nhã Thanh nói mang theo sự giận dỗi, bởi vì cô bị kích thích nên mới nói ra.
Bé cưng kia chỉ là một nguyên nhân, thái độ của Dương Tầm Chiêu cũng là một nguyên nhân khác.
Dương Tầm Chiêu cho cô một lời giải thích thì cô có thể tin tưởng, chỉ cần anh nói, cô sẽ tin.
Nhưng từ đầu đến cuối anh lại không có một lời giải thích!
Hàn Nhã Thanh vẫn chưa nói xong thì Dương Tầm Chiêu đột nhiên cúi xuống chặn miệng cô lại, môi anh cũng hôn xuống.
Nhưng lúc này anh không hôn mà là cắn, hơn nữa cậu ba Dương không cẩn thận như lúc trước, anh mang theo lực, tuy rằng không đến mức dùng sức, nhưng cắn vẫn rất đau.
Lúc này động tác của anh có chút thô lỗ, rõ ràng mang theo sự trừng phạt.
Trừng phạt cô nói chia tay dễ dàng như thế.
Càng tức giận cô nói bọn họ không có quan hệ gì?
Dương Tầm Chiêu thật sự có muốn cắn chết cô, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ, cũng không nỡ dùng sức.
“Hàn Nhã Thanh, em có thể tức giận, có thể ầm ĩ, có thể mắng anh, có thể đánh anh, nhưng sau này anh không muốn nghe hai chữ chia tay, nếu không...” Môi Dương Tầm Chiêu rời đi một chút, nhưng không hề buông lỏng cô, anh thấp giọng nói bên tai cô, từng câu từng chữ mang theo sự uy hiếp nguy hiểm.
“Nếu không thì sao?” Hàn Nhã Thanh cười, cô nhìn ra được cậu ba Dương tức giận, người này có quá đáng hay không, anh cho phép mình có bé cưng, không cho phép cô nói chia tay?
Anh có quá tham lam hay không?
Đúng, anh là đàn ông, anh là cậu ba Dương, với điều kiện của anh muốn có nhiều phụ nữ là đúng, nhưng cô có kiêu ngạo, cô có sự kiên trì, cô không thể miễn cưỡng mình.
Những chuyện khác cũng không thể miễn cưỡng, huống chi là chuyện tình cảm.
Cô càng muốn tình cảm thuần khiết hơn so với người khác.
Cô có thể không quan tâm những nhân tố khác, cô chỉ cần tình cảm thuần khiết, không pha trộn bất cứ tạp chất nào.
Dương Tầm Chiêu nhìn cô, nhẹ nhàng thở dài một hơi, anh không sự không có cách nào với cô.
Dương Tầm Chiêu vẫn đè cô, hai người hoàn toàn dính sát vào nhau, cho nên cô nghe rõ tiếng Dương Tầm Chiêu thở dài.
Từ lúc bắt đầu đến bây giờ, anh không hề giải thích, thở dài cái gì?
Rất khó xử? Rất bất đắc dĩ?!
Anh hoàn toàn không cần quá khó xử!
Hàn Nhã Thanh vẫn luôn đợi anh giải thích, nhưng anh vẫn không nói gì, cô vẫn cho rằng mình rất kiên nhẫn, nhưng lúc này cô lại cảm thấy mình không hề có kiên nhẫn, cô cảm giác mình sắp nổ tung.
Nhưng Hàn Nhã Thanh vẫn cố gắng khống chế mình, cố kiềm chế tâm trạng của anh, cô nhìn anh, cô vẫn muốn nghe anh giải thích.
Chỉ cần anh giải thích...
Nhưng Dương Tầm Chiêu lại cầm điện thoại, sau đó gọi vào dãy số kia.
Dương Tầm Chiêu nghĩ dưới tình huống này không giải thích tốt, đương nhiên anh cũng biết nếu hôm nay không nói rõ ràng thì không biết còn ồn ào thế nào nữa.
Cho nên anh cần phải gọi cho công chúa nhỏ Vũ Kỳ, anh muốn công chúa nhỏ nhà anh giải thích rõ ràng mọi chuyện.
Hàn Nhã Thanh nhìn thấy hành động của Dương Tầm Chiêu thì con ngươi hơi nheo lại, đáy lòng đột nhiên có chút lạnh lẽo, cô cười cười, sau đó chậm rãi nói: “Dương Tầm Chiêu, em không ầm ĩ, cũng không muốn làm lớn chuyện, em càng không muốn mắng anh, đánh anh, em cảm thấy không cần phải ầm ĩ khó coi như thế, chi bằng dứt khoát một chút, cho nên chúng ta chia tay đi.”
Lúc này giọng của Hàn Nhã Thanh bình tĩnh hơn rất nhiều, bớt đi cảm xúc muốn nổi giận mang theo sự nghiêm túc.
Nghiêm túc thể hiện sự chắc chắn, chứng tỏ cô nói chia tay là nghiêm túc! Lần đầu tiên không nghiêm túc như thế.