Từ trước tới nay thành chủ luôn là người bao che khuyết điểm. Không cho phép người ngoài bắt nạt người trong thành. Việc này vốn dĩ là chuyện tốt, chỉ là những năm nay dưới sự quản lý của Thành, có rất nhiều chuyện đã thay đổi.
Ông ta luôn khuyên thành chủ đứng ra quản lý việc trong thành, và chủ trì đại cục, nhưng đáng tiếc tâm trí của thành chủ lại không quan tâm đến những chuyện của Quỷ Vực Chi Thành.
"Tôi không có điều tra nên không biết nguyên nhân." Lương là nhận lệnh trực tiếp của Trương Minh Hoàng, tuy địa vị của anh ta cao hơn tổng quản lý của chi nhánh thành phố A rất nhiều nhưng dù sao anh ta cũng chỉ là chuyên phụ trách việc tìm bà chủ, cũng không thể tự dưng nhúng tay vào chuyện của chi nhánh được.
Anh ta không điều tra những chuyện mà chi nhánh thành phố A thường làm, chỉ là lần này chuyện của Đường Lăng rất ầm ĩ, anh ta không muốn biết cũng không được.
"Ừm, cậu đi làm việc của mình đi. Chuyện này để tôi lo. Tôi sẽ đi đến chi nhánh một chuyến." Quản gia Trọng đã có dự định trong đầu, sắc mặt đã trở lại vẻ lạnh lùng thường ngày. Có một số việc phải đích thân nhìn thấy mới đáng tin nhất.
Ông ta thật muốn xem thử rốt cuộc chi nhánh thành phố A bên này và Đường Lăng đã xảy ra mâu thuẫn gì, có cần bọn họ phô trương đối phó như vậy không?
Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Trương Minh Hoàng từ đầu tới cuối đều đứng ở đó, không có bất kỳ phản ứng nào. Dường như tất cả những chuyện này không liên quan gì đến ông ta, hoặc có lẽ ông ta hoàn toàn không nghe thấy cuộc nói chuyện giữa quản gia Trọng và Lương.
Quản gia Trọng thầm thở dài. Bây giờ trừ chuyện liên quan đến phu nhân, không có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến thành chủ được nữa.
Lương cũng hiểu rõ chuyện này, đáy mắt lóe lên vẻ lo lắng, nhưng rốt cuộc cũng không tiện nói thêm gì, chỉ đành nhanh chóng xoay người rời đi. Anh ta chỉ mong lần này có thể điều tra ra được một số việc có liên quan đến phu nhân.
"Thành chủ, ngài vào trong nghỉ ngơi một lát đi." Quản gia Trọng nhìn thành chủ nhà mình đứng bất động mấy tiếng đồng hồ như thế, thật sự không đành lòng nói.
Mấy năm nay thành chủ nhớ nhung nhiều thành bệnh, sức khỏe của ông ta vẫn luôn không tốt. Vừa rồi thành chủ còn nôn ra máu, cứ tiếp tục như vậy sợ là ông ta sẽ không chịu được nữa.
Cũng may nơi này đã được thành chủ mua lại toàn bộ từ lâu, xung quanh đã được rào lại, cho nên không có ai tới quấy rầy.
Đây là khu vực phồn hoa bậc nhất trung tâm thành phố, có thể nói là tấc đất tấc vàng. Thành chủ đã mua tòa cao ốc này và một số khu trung tâm thương mại xung quanh, nhưng mua xong lại niêm phong toàn bộ, cứ để trống không như vậy, chẳng làm gì.
Ông ta biết thành chủ làm tất cả những thứ này chỉ là vì tưởng nhớ phu nhân. Dù sao đây cũng là nơi thành chủ đã gặp gỡ phu nhân.
Việc để trống diện tích đất đắt hơn vàng lớn như vậy đúng là rất lãng phí, hơn nữa, để giữ được nơi này, hàng năm thành chủ phải nộp cho chính quyền địa phương một khoản thuế đáng kinh ngạc.
Không thể không nói thành chủ đúng là có lòng.
Nhưng người ngoài không biết việc này, cũng ít người biết rằng tòa cao ốc này và các khu thương mại lớn xung quanh đều thuộc về Quỷ Vực Chi Thành cho nên trong mắt người ngoài, nó đã trở thành một tồn tại rất bí ẩn và kỳ lạ.
"Trọng, bà ấy là tồn tại thật sự." Không biết Trương Minh Hoàng nghĩ tới điều gì, đột nhiên thốt lên một câu khó hiểu như thế.
"Vâng, vâng, phu nhân đương nhiên là tồn tại thật sự." Nhưng trong nháy mắt Trọng đã hiểu được ý của thành chủ.
Nhiều năm qua, vì không tìm được tin tức gì liên quan đến bà chủ, mà bức chân dung do thành chủ vẻ lại nhìn không rõ dáng người, cho nên rất nhiều người đều nghi ngờ có phải người phụ nữ kia thật sự tồn tại không?
Hay chỉ là một giấc mơ của thành chủ?
Vừa nãy ông ta thấy Lương do dự muốn nói gì đó, trong lòng cũng hơi nghi ngờ về điều này.
Mặc dù vừa rồi Lương không nói ra, tuy lúc nãy thành chủ không quan tâm gì đến cuộc trò chuyện của hai người, cũng không hỏi nhiều và cũng không nhìn Lương lần nào nhưng thành chủ lại hiểu rõ mọi chuyện.
Thành chủ luôn là người hiểu biết sâu sắc như vậy, thành chủ mãi mãi là khôn ngoan, sáng suốt như vậy. Cho dù thành chủ chỉ dùng một phần nghìn tâm trí, ông ta cũng đều có thể xử lý thỏa đáng mọi việc.
Chỉ đáng tiếc, mấy năm qua thành chủ chẳng thèm ngó ngàng gì đến chuyện của Quỷ Vực Chi Thành cho dù chỉ dùng đến một phần nghìn tâm trí kia cũng không có.
Quản gia Trọng nhìn thành chủ nhà mình, đột nhiên phát hiện lúc này ánh mắt của thành chủ hơi đờ đẫn, hơi mất tập trung, dường như không có tiêu cự, cũng không biết đang nhìn gì.
Trong lòng quản gia Trọng cũng sợ hãi, sẽ không phải thành chủ cũng bắt đầu nghi ngờ điều này chứ?
Nếu bản thân thành chủ cũng bắt đầu nghi ngờ sự tồn tại của phu nhân thì còn điều gì có thể khiến thành chỗ tiếp tục kiên trì nữa đây?
"Thành chủ, năm đó phu nhân đã cứu thành chủ, sau đó làm vợ của thành chủ là sự thật. Nói không chừng năm đó phu nhân đã có con với thành chủ nữa đấy. Nếu năm đó phu nhân có con với thành chủ, tính thời gian thì con của thành chủ cũng đã hai mươi bốn tuổi rồi." Quản gia Trọng cảm thấy thành chủ nhà mình sắp đến bờ vực suy sụp nên ông ta cảm thấy mình phải kéo thành chủ trở về.
Mấy năm qua quản gia Trọng không dám nói nhiều về chuyện của phu nhân vì ông ta sợ nói nhiều sẽ càng khiến thành chủ đau lòng, khổ sở hơn.
Nhưng bây giờ quản gia Trọng vì muốn tìm chút hy vọng để cho thành chủ nhà mình tiếp tục kiên trì, nên đột nhiên ông ta nghĩ tới chuyện đứa con.
Tuy rằng ý tưởng này có hơi kỳ lạ, nhưng trong tình huống bây giờ, thật sự là quản gia Trọng không nghĩ ra được cách nào khác cả.
"Con ư?" Lời nói của quản gia Trọng cuối cùng đã kích thích được Trương Minh Hoàng. Rốt cuộc ông ta cũng có phản ứng. hơn nữa phản ứng này cũng khá lớn.
Ánh mắt vốn rời rạc của ông ta đã tập trung lại. Thành chủ chậm rãi quay mặt sang nhìn quản gia Trọng, khóe miệng khẽ giật giật: "Cậu nói đứa con sao?"
"Đúng, đứa con. Năm đó thành chủ và phu nhân là vợ chồng thật sự, rất có thể phu nhân đã mang thai con của thành chủ đấy." Quản gia Trọng thấy cách này có hiệu quả, trong lòng càng thêm vui mừng: "Con của thành chủ, mặc kệ là trai hay gái, chắc chắn đều..."
"Tôi hy vọng là con gái, giống hệt như bà ấy." Khóe môi của Trương Minh Hoàng chậm rãi nhếch lên, tuy độ cong rất nhỏ nhưng rõ ràng có thể nhìn ra được vẻ vui mừng từ trên đó. Rõ ràng Trương Minh Hoàng rất có hứng thú với đứa bé “hư cấu” của quản gia Trọng, hơn nữa còn rất thích.
Con của ông ta?. đam mỹ hài
Ông ta và con của ông ta?
Là chuyện kỳ diệu cỡ nào?
Quản gia Trọng hơi sững sờ, nhìn thấy khóe môi thành chủ khẽ cong lên, ông ta vừa vừa vui mừng lại vừa chột dạ.
Ông ta chỉ nói như vậy thôi mà thành chủ đã xem là thật rồi sao?
Hơn nữa thành chủ còn một mực hy vọng là con gái?
Nếu năm đó phu nhân thật sự sinh cho thành chủ một đứa con gái thì thành chủ chắc chắn sẽ nuông chiều công chúa như báu vật.
Nếu thật sự có một công chúa nhỏ như vậy thì tốt rồi.
"Đúng vậy, nếu đúng là một cô gái thì chắc chắn cô ấy sẽ thướt tha yêu kiều như bà chủ, và sẽ thông minh, khôn ngoan như thành chủ vậy." Mặc dù quản gia Trọng hơi chột dạ, nhưng nhìn thấy thành chủ nhà mình rất có hứng thú với việc này nên đương nhiên ông ta đành phải gắng phối hợp thôi.
"Ừ, cậu nói đúng, con gái của tôi và bà ấy đương nhiên là tốt nhất rồi." Lúc này Trương Minh Hoàng không hề phát hiện sự chột dạ của quản gia Trọng, mà cứ ngỡ quản gia Trọng là đang lấy lòng mình.