“Chú ơi, socola của chú nè.” Đường Vũ Kỳ không tiếp tục để ý tới quản gia Trọng nữa, cô bé lại nhìn về phía Trương Minh Hoàng, cầm socola ở trong tay rồi lại đưa tới trước mặt Trương Minh Hoàng.
Quản gia Trọng chớp chớp mắt, chờ đã, tình huống gì vậy chứ?
Lúc này cô bé này nói tuổi của ông ta lớn rồi, nhưng mà bây giờ cô bé này lại gọi thành chủ nhà ông ta là chú hả?
Thành chủ nhà ông ta còn lớn tuổi hơn ông ta, không đúng, thành chủ nhà ông ta còn lớn hơn ông ta mấy tháng kia kìa.
Dựa vào cái gì mà ông ta tuổi tác đã cao, dựa vào cái gì mà gọi ông ta là ông, thành chủ thì lại gọi là chú?
Dựa vào cái gì vậy chứ?
Trông ông ta già hơn thành chủ nhiều hả?
Còn nữa, tại sao cô bé này lại muốn cho thành chủ nhà ông ta socola, thành chủ nhà ông ta từ xưa đến nay sẽ không tùy ý nhận đồ của người khác, huống hồ gì lại là socola, từ xưa đến nay thành chủ nhà ông ta không ăn mấy loại đồ ăn ngọt như thế này.
Nhưng mà lại để cho quản gia Trọng không ngờ tới đó chính là thành chủ lại đưa tay ra nhận lấy socola ở trong tay của bạn nhỏ.
“Chú cảm ơn.” Trương Minh Hoàng nhìn bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ rồi nói, khóe môi không ngừng nâng lên, nâng lên một độ cong mỉm cười. Lúc này, nụ cười ở trên mặt của Trương Minh Hoàng tự nhiên hơn nhiều so với lúc trước, đã không thể tìm ra sự cứng nhắc như lúc trước.
Quản gia Trọng kinh ngạc đến nỗi thiếu chút nữa là tròng mắt đã rơi ra ngoài, thành chủ nhà ông ta lại cười, hơn nữa, quản gia Trọng có thể nhìn ra được nụ cười lúc này của thành chủ tự nhiên hơn và chân thành hơn rất nhiều so với trước kia.
Quản gia Trọng thề là không chỉ hơn hai mươi năm nay ông ta chưa từng nhìn thấy thành chủ cười như vậy, cho dù lúc ông ta ở bên cạnh thành chủ, thành chủ vẫn còn là một đứa nhỏ, nhưng mà ông ta chưa từng nhìn thấy nụ cười của thành chủ tự nhiên như thế, chân thành như thế, không mang theo tạp chất.
Mà càng làm cho quản gia Trọng kinh ngạc đó chính là thành chủ nhà ông ta nhận lấy miếng socola của bạn nhỏ, rồi sau đó thành chủ nhà ông ta lại ăn viên kẹo socola dưới cái nhìn chăm chú nóng bỏng của bạn nhỏ.
Quản gia Trọng cảm thấy có lẽ là bạn nhỏ nhà người ta hy vọng thành chủ sẽ khách sáo một chút, sau đó trả socola lại cho cô bé.
Đúng là bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ có chút không nỡ, dù sao thì cô bé vất vả lắm mới có thể lén lút giấu một miếng socola, cô bé vẫn còn chưa có ăn đâu.
Có điều là cô bé nghĩ tới nếu như miếng socola này có thể làm cho ông chú đứng trước mặt mình tạm thời không buồn, để ông chú bắt đầu vui vẻ, bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ cảm thấy miếng socola này còn có ý nghĩa hơn là so với mình ăn.
“Lúc nào mà cháu không vui thì cháu sẽ ăn kem hoặc là ăn một miếng sô-cô-la, tâm trạng của cháu sẽ lập tức được tốt hơn.” Đôi mắt của Đường Vũ Kỳ thắm thiết nhìn Trương Minh Hoàng: “Chú ơi, sau khi chú ăn socola xong rồi, tâm trạng của chú đã tốt hơn chưa ạ?”
Đây là miếng socola mà cô bé chưa ăn, không tiếc bỏ ra, nếu như chú ăn xong rồi mà tâm trạng vẫn không thay đổi, vậy thì thật sự lãng phí.
“Ừ, tâm trạng đã tốt hơn rồi.” Khóe môi của Trương Minh Hoàng vẫn đang cong lên, lời nói này của ông ta không phải là đang nói qua loa với bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ, mà là lời nói phát ra từ nội tâm.
Ông đã phát hiện hình như là lúc này ông ta vừa mới bước ra từ trong sự trầm mặc, hình như là tâm trạng của ông ta đã buông lỏng hơn rất nhiều, không còn nặng nề như thế, cũng không còn bi thương như thế.
Mà lúc này ông ta nhìn cô bé trước mắt, nghe thấy âm thanh giòn tan của cô bé, lại nhìn ánh mắt quan tâm của cô bé, Trương Minh Hoàng phát hiện cảm xúc của mình vui vẻ chưa từng có, cũng là cảm giác vui mừng từ trước đến nay chưa từng có.
Tâm trạng của ông ta thay đổi rất lớn, hoặc là bởi vì bị nhìn thấu, bước ra từ trong bi thương, cũng có thể là bởi vì được sự vui vẻ của cô bé lây nhiễm.
Quản gia Trọng nhìn chăm chăm vào thành chủ nhà mình, ngay cả chớp mắt cũng không chớp một cái nào, trên gương mặt của ông ta đều là biểu cảm không thể tin được.
Từ trước đến nay, thành chủ nhà ông ta tích chữ như vàng, mấy năm gần đây lại càng im lặng ít nói hơn, bình thường rất ít khi nói chuyện, ông ta hỏi thành chủ, hỏi hơn hai mươi cái thành chủ mới có thể trả lời một cái là đã không tệ rồi.
Hơn nữa, mỗi lần trả lời, câu trả lời dài nhất cũng sẽ không vượt qua mười chữ.
Câu hỏi giống như cô bạn nhỏ vừa mới hỏi, bình thường sợ là thành chủ cũng sẽ không thèm nghe, vậy mà bây giờ thành chủ lại trả lời.
Hơn nữa còn trả lời hoàn chỉnh như thế, chắc là thành chủ lo lắng bạn nhỏ trước mặt vẫn còn quá nhỏ tuổi, nếu như mà nói đơn giản quá thì bạn nhỏ sẽ không hiểu có đúng không?
Nhưng mà kể từ lúc nào mà thành chủ nhà ông ta lại quan tâm, lại để ý đến một người không liên quan tới mình như thế?
Từ trước đến nay, thành chủ nhà ông ta đối xử với người ngoài đều không thèm để ý, thậm chí cũng không thèm nhìn cái nào.
Cho nên lúc này quản gia Trọng có dùng đầu ngón chân cũng có thể biết được thành chủ đối xử với bạn nhỏ trước mắt là khác biệt.
Nhưng mà vì cái gì?
Vì cái gì mà thành chủ lại đối xử khác biệt với bạn nhỏ này?
Lúc nãy ông ta cũng chỉ chậm trễ ở trên lầu có mấy phút, không biết cô bé này là ai, không biết xuất hiện từ chỗ nào, tại sao thành chủ lại đối xử với cô bé khác biệt như thế?
Rốt cuộc là lúc nãy đã xảy ra chuyện gì?
Lúc này, trong đầu của quản gia Trọng có rất nhiều nghi hoặc muốn hỏi, nhưng mà hiển nhiên là một lớn một nhỏ trước mặt ông ta đều không thèm quan tâm tới ông ta.
“Chú ơi, bây giờ chú không buồn nữa, không đau lòng nữa, chú có thể đi tìm con của chú rồi, chờ đến khi chú tìm được con của chú thì chắc chắn chú sẽ càng vui vẻ hơn.” Bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ vẫn còn không quên vấn đề lúc nãy mà Trương Minh Hoàng đã nói.
Đôi mắt của quản gia Trọng nhanh chóng lóe lên, một mặt kinh ngạc nhìn về phía bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ.
Ngay cả chuyện thành chủ tìm con mà cô bé này cũng biết?
Nhưng mà lúc này quản gia Trọng lại không hiểu ý của cô bé cho lắm, bởi vì lúc trước sau khi thành chủ biết công chúa không phải là cô cả nhà họ Đường thì ông rất thất vọng, thành chủ đã không muốn đi tìm công chúa thật.
Nhưng mà hiện tại cô bé này lại kêu thành chủ đi tìm?
Quản gia Trọng không biết tại sao cô bé này lại có thể nói ra lời như vậy, nhưng mà quản gia Trọng biết là thành chủ đã hết hi vọng, không muốn tiếp tục đi tìm công chúa, mà chuyện nào thành chủ đã quyết định thì không có ai có thể thay đổi.
Nếu là lúc trước, thành chủ có thể sẽ nghe theo lời khuyên của ông ta mà đi tìm công chúa, quản gia Trọng cũng sẽ không cần lo lắng như vậy, dù sao thì trong lòng của thành chủ vẫn còn có một tia hi vọng, còn có chuyện mà mình muốn làm, lòng của thành chủ cũng sẽ không hoàn toàn như tro nguội.
Quản gia Trọng nhẹ nhàng thở một hơi ở trong lòng, tâm tư của cô bé này tốt đó, nhưng mà cô bé nghĩ chuyện này quá đơn giản rồi, muốn để thành chủ đồng ý đi tìm công chúa, xem ra bây giờ là chuyện không thể nào.
Quản gia Trọng đang nghĩ xem có cần phải chuyển hướng đề tài này hay không, tránh làm cho thành chủ nhà mình cảm thấy khó xử.
“Được.” Nhưng mà quản gia Trọng vẫn còn chưa tìm được từ phù hợp, còn chưa mở lời thì Trương Minh Hoàng lại trả lời bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ, hơn nữa còn là một câu trả lời khẳng định.
Một câu trả lời đơn giản không thể đơn giản hơn, nhưng mà ý tưởng rõ ràng lại không thể rõ ràng hơn.
Trong nháy mắt quản gia Trọng hoàn toàn kinh ngạc, lúc nãy thành chủ vừa mới nói cái gì vậy?
Được hả?
Ý của thành chủ là sẽ đồng ý tiếp tục đi tìm công chúa?
Tại sao vậy?
Sao lại có thể như vậy?
Rõ ràng là lúc trước thành chủ đã nói không tiếp tục đi tìm công chúa, hơn nữa lúc đó thái độ của thành chủ vô cùng kiên quyết, không có chỗ để thương lượng.
Cho nên lúc Lương nói muốn tiếp tục đi tìm công chúa, ông ta đã nói là Lương cứ lặng lẽ đi tìm, trước tiên đừng nói cho thành chủ biết.
Nhưng mà hiện tại thành chủ đã thay đổi chủ ý, thật sự thay đổi chủ ý rồi?
Hiện tại thành chủ không còn bám mãi chuyện của cô cả nhà họ Đường nữa rồi?
“Chú ơi, cháu chúc chú nhanh chóng tìm được con của chú.” Đường Vũ Kỳ nở nụ cười ngọt ngào, tuy là lúc này ở trong bóng tối, nhưng mà nụ cười trên mặt của cô bé vẫn tươi sáng chói mắt như thế, dường như có thể chiếu sáng tất cả bóng tối.
“Chú ơi, chú nhất định phải tìm được con của chú.” Sau đó, Đường Vũ Kỳ lại bổ sung thêm một câu, lúc Đường Vũ Kỳ nói ra lời này, giọng nói của cô bé rất chắc chắn.
“Chú cảm ơn cháu.” Trong lòng của Trương Minh Hoàng xẹt qua một tia ấm áp, một loại cảm giác ấm áp vô cùng dễ chịu, Trương Minh Hoàng phát hiện mọi hành động của cô bé đứng trước mặt có thể ảnh hưởng trực tiếp tới ông ta, hơn nữa còn ảnh hưởng không nhỏ đối với ông ta.
Nhưng mà Trương Minh Hoàng không hề chán ghét cảm giác này, ngược lại là ông ta rất thích cảm giác này.
“Chú ơi, chắc chắn là con của chú rất ưu tú, rất giỏi giang.” Đường Vũ Kỳ nhìn Trương Minh Hoàng, lời nói này lại càng chắc chắn hơn nữa, dáng dấp của chú đẹp mắt như thế, hơn nữa vừa nhìn liền biết là một người rất lợi hại, cho nên con của chú chắc chắn là một người rất xuất sắc.
Đường Vũ Kỳ suy nghĩ rồi lại bổ sung thêm một câu: “Ưu tú giống như là mẹ của cháu vậy?”
Trong lòng của bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ, mẹ của cô bé là ưu tú nhất.
Khóe miệng của Trương Minh Hoàng tiếp tục nâng lên, đường cong rõ ràng hơn mấy phần, từ nãy đến giờ cũng chỉ có mấy phút mà thôi, cô bé này đã nhắc đến mẹ của mình rất nhiều lần, hơn nữa mỗi một lần cô bé nhắc đến mẹ của mình thì đều là một giọng điệu rất kiêu ngạo.
Có thể thấy được trong lòng của đứa nhỏ này, mẹ của cô bé vô cùng ưu tú và xuất sắc.
Cho nên, Trương Minh Hoàng cảm thấy câu nói sau cùng của Đường Vũ Kỳ đặc biệt có thành ý, cô bé này thật sự rất tốt, đã xinh đẹp lại đáng yêu, hơn nữa còn khéo hiểu lòng người vô cùng.
“Mẹ của cháu là ai vậy?” Quản gia Trọng thoáng lấy lại tinh thần, nghe thấy lời nói của Đường Vũ Kỳ thì nhịn không được mà hỏi một câu.