“Vì báo thù, anh ta lợi dụng tớ để báo thù ba tớ, mục đích chính của anh ta là giết chết ba tớ. Anh ta đã lên kế hoạch tất cả mọi thứ rồi. Anh ta cố tình sắp xếp để tớ đến tìm anh ta, sau đó cố tình khiến tớ phải ký với anh ta bản thỏa thuận ấy. Anh ta muốn ba tớ chết. Chuyện ngày ấy nếu bị xử chắc chắn ba tớ sẽ phải ngồi tù, nhưng rồi ba tớ còn không có cả cơ hội đi tù. Anh ta quyết phải lấy mạng ba tớ cho bằng được.” Giờ đây cứ hễ nhắc đến chuyện này là Liễu Ảnh cảm thấy ớn lạnh cả người, chưa bao giờ cô ấy ngờ được rằng Tư Đồ Không lại tàn nhẫn với mình đến như vậy.
Hàn Nhã Thanh thoáng chau mày. Tư Đồ Không nhất định phải giết chết ba Liễu Ảnh, ngay cả khi ba Liễu Ảnh ngồi tù mà Tư Đồ Không cũng không tha cho ông ấy, mối thù hận này rốt cuộc là từ đâu ra?
“Bà Tư Đồ nói, năm ấy là ba tớ giết chết ba của Tư Đồ Không, nhưng mà Tư Đồ Không không tìm ra được chứng cứ xác thực nào nên khi đó không thể khiến ba tớ bị xử tử hình. Thế nhưng Tư Đồ Không vẫn muốn ba tớ phải lấy mạng đền mạng cho ba anh ta, bởi thế nên Tư Đồ Không mới lập ra tất cả những âm mưu này nhằm lợi dụng chính tớ để giết ba tớ.” Liễu Ảnh không cần đợi Hàn Nhã Thanh hỏi đã kể hết ra, lúc này cô ấy cần bày tỏ cho ai đó hết nỗi lòng mình.
Nếu không thì chắc cô ấy sẽ phát điên mất thôi.
Cô ấy chẳng còn người bạn nào nữa cả, chỉ còn tin tưởng tuyệt đối mỗi mình Hàn Nhã Thanh, vậy nên hiện giờ cô ấy cũng chỉ có thể giãi bày mọi thứ với Hàn Nhã Thanh mà thôi.
“Nhã Thanh à, Tư Đồ Không đã biến tớ trở thành thủ phạm gián tiếp sát hại cha của mình.” Tay Liễu Ảnh run lẩy bẩy không thôi, lúc này cô ấy đang ngồi trên giường, mà toàn thân vẫn không sao thôi run rẩy được. Trong toàn bộ câu chuyện này, đây chính là điểm mà cô ấy khó lòng chấp nhận được nhất.
“Không đâu, cậu không làm gì sai trong chuyện này cả. Chuyện này không hề liên quan đến cậu, cậu mới là người vô tội nhất trong trong chuyện này, cậu không làm sai bất cứ điều gì hết, thế nên cậu đừng đổ hết mọi trách nhiệm lên bản thân như vậy.” Hàn Nhã Thanh bỗng thấy sợ hãi, nếu Liễu Ảnh cứ mãi suy nghĩ như thế e rằng sẽ đi vào ngõ cụt mất.
Cô sợ Liễu Ảnh sẽ gặp chuyện.
“Nhưng đây là sự thật mà, là tớ gián tiếp giết cha mình. Nếu ngay từ đầu tớ không ký bản thỏa thuận ấy thì Tư Đồ Không cũng đâu thể dùng nó để ép chết ba tớ được.” Nói rằng Liễu Ảnh không hối hận là chuyện không thể nào. Cô ấy hối hận đến chết mất, nhưng có hối hận cách mấy cũng chẳng có ích gì.
“Cậu không thể nghĩ như thế được, lúc mới đầu khi cậu đến tìm Tư Đồ Không rồi ký bản thỏa thuận kia, ý định của cậu cũng là vì để cứu được ba mình mà, những chuyện kia cậu đâu hề biết. Cho nên cậu không sai, lựa chọn khi đó của cậu là đúng, cách làm cậu chọn là chính xác.” Hàn Nhã Thanh không thể để cô ấy cứ mãi luẩn quẩn trong mớ suy nghĩ đó thế này được, cô phải kéo Liễu Ảnh ra ngoài.
“Anh ta giết Bùi Doanh?” Đôi mày Hàn Nhã Thanh khẽ chau lại. Chuyện xảy ra ngày hôm nay, cái nào cũng khiến người ta khiếp vía. Cô biết Bùi Dật Duy và Bùi Doanh là chị em cùng ba khác mẹ, vậy tại sao Bùi Dật Duy lại giết Bùi Doanh kia chứ?
Hàn Nhã Thanh vốn còn nghi ngờ tin tức này là giả.
“Phải, hôm qua Bùi Dật Duy hẹn gặp mặt tớ, là chính Bùi Dật Duy nói với tớ như vậy, anh ấy cũng nói hôm nay sẽ đi tự thú.” Vừa nhắc đến chuyện của Bùi Dật Duy, nỗi đau lòng hiện trên nét mặt Liễu Ảnh đã được ẩn giấu đi hơn nửa. Cô biết chuyện quan trọng nhất bấy giờ là giải quyết vấn đề của Bùi Dật Duy.
“Tại sao anh ta lại giết Bùi Doanh chứ?” Dù Hàn Nhã Thanh có thông minh đến đâu thì cũng không thể nghĩ ra được nguyên nhân nào cả. Có thế nào thì hai người họ cũng coi như là người thân, dù có lúc Bùi Dật Duy rất ngang bướng, nhưng anh ta hoàn toàn không phải hạng người tàn bạo như vậy, trái lại Bùi Dật Duy còn là người có tấm lòng rất dịu dàng, là người rất hiền lành nữa.
Dựa trên những hiểu biết của cô về Bùi Dật Duy, thì sao Bùi Dật Duy lại giết người được chứ, mà người bị giết còn là Bùi Doanh nữa.
“Khoảng thời gian này Bùi Doanh vẫn luôn nhốt Bùi Dật Duy ở biệt thự vùng ngoại ô, cô ta giam hãm tự do của Bùi Dật Duy, còn cắt đứt mọi phương thức liên lạc với thế giới bên ngoài của Bùi Dật Duy nữa.” Lời tự thuật của Liễu Ảnh khựng lại một chốc, cô ấy thở dài thườn thượt rồi mới kế tiếp: “Hôm đó Bùi Doanh đột nhiên đến biệt thự rồi cho Bùi Dật Duy uống thứ thuốc kia…”
Lúc Liễu Ảnh nói đến đây thì giọng của cô ấy đã nhỏ đi thấy rõ. Mặc dù đã đi theo Tư Đồ Không năm năm nhưng cô ấy vẫn khá ngượng khi nói thẳng ra miệng chuyện này.