CHƯƠNG hayonline2: THÀNH CHỦ MUỐN GẶP CÔ (2)
Trương Minh Hoàng đột nhiên có suy nghĩ muốn gặp cô, muốn lập tức nhìn thấy sự xúc động của cô nên không thể chờ được đến khi có kết quả!
Ông không thể hoàn toàn khống chế được những ý niệm như vậy, dù cũng biết hiện tại sự tình vẫn chưa được xác định mà đã đi gặp cô là không thích hợp.
"Thành chủ, bây giờ đi gặp cô ấy sao? Không đợi kết quả từ A Lương ư?" Trọng quản gia lộ rõ sự sửng sốt, thành chủ mà ông biết từ trước đến nay luôn trầm ổn, mấy năm nay bởi vì chuyện của phu nhân mà thành chủ thường lặng lẽ, ít nói khiến cho ông rất đau lòng.
Nhưng Trọng quản gia có thể khẳng định rằng ngay cả thời điểm mà thành chủ còn trẻ cũng chưa từng lộ ra sự kích động như lúc này.
"Tôi muốn gặp cô ấy ngay bây giờ." Trương Minh Hoàng đúng thật là đang kích động nhưng đó cũng chỉ là một hồi kích động mà thôi, cũng chẳng có gì là không được: "Chỉ muốn xem xem liệu cô ấy có bị ảnh hưởng gì không."
Trương Minh Hoàng chính là muốn đi gặp cô chủ của nhà họ Đường, không cần biết liệu cô ấy có phải là con gái của ông ta hay không.
Ông thấy đó chẳng phải là chuyện gì to tát.
"Cũng phải." Trọng quản gia nở nụ cười, xem ra vừa rồi ông ta đã thần hồn nát thần tính rồi, cho dù cô chủ nhà họ Đường không phải là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ thì việc thành chủ muốn gặp mặt cũng chẳng có vấn đề gì cả.
Trong hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên thành chủ chủ động muốn gặp một người khác ngoài phu nhân, Trọng quản gia cảm thấy đây tuyệt đối là một chuyện tốt.
Điều này cho thấy thành chủ không còn đắm mình vào chuyện của phu nhân nữa.
"Tôi lập tức đi sắp xếp." Trọng quản gia quyết định đích thân mình đi làm chuyện này, ôn không an tâm khi giao cho người khác lo việc này, dù sao thì cô chủ nhà họ Đường ấy có khẳn năng là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, có khả năng sẽ trở thành chủ nhân mới của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ.
Một người có năng lực xuất chúng, tuyệt đại vô song như vậy tuyệt đối đủ tư cách trở thành chủ nhân mới của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ.
Mấy năm nay, thành chủ rất ít hỏi đến chuyện của Quỷ Vực Chi Thành, mọi chuyện ở Quỷ Vực Chi Thành đều do A Thành quản, nhưng suy cho cùng A Thành cũng chỉ là người quản lý, thành chủ chưa từng nói sẽ giao Quỷ Vực Chi Thành cho A Thành.
Nhưng công chúa sẽ thì khác, công chúa là con gái ruột của thành chủ, công chúa tiếp quản Quỷ Vực Chi Thành là chuyện đương nhiên.
"A Trọng, có tư liệu của cô ấy không?" Trương Minh Hoàng đột nhiên gọi Trọng quản gia, nếu muốn gặp cô ấy, ông ta cảm thấy mình nên hiểu thêm về cô.
"Có, có điều tư liệu về cô ấy không nhiều lắm, cũng chẳng hơn gì so với những lời tôi vừa mới kể cho thành chủ." Trọng quản gia dừng bước, nhanh chóng lấy một chiếc di động ra: "Nhưng tôi có chụp được một bức ảnh của cô chủ nhà họ Đường."
Sau khi nghe A Lương nhắc tới cô chủ nhà họ Đường, ông ta đã cố ý đi thăm dò một chút, bởi vì quan hệ của nhà họ Đường nên trong khoảng thời gian ngắn cũng không tra được nhiều mà chỉ chụp được một tấm hình của cô Đường mà thôi.
Trọng quản gia đưa điện thoại di động ra tới trước mặt Trương Minh Hoàng, đây là tấm ảnh chụp Hàn Nhã Thanh lúc đang xử lý vụ án.
Vẻ đẹp của cô gái trong bức ảnh khiến cho người ta nhìn không chớp mắt nhưng điều càng khiến người ta chú ý hơn hết thảy chính là từng hành động cử chỉ của cô đều lộ rõ khí thế làm chủ tất cả mọi chuyện cùng với sự sắc sảo ẩn trong ánh mắt nụ cười của cô.
Trọng quản gia vô thức nhìn bức chân dung do chủ thành vẽ, người phụ nữ trong bức chân dung duyên dáng và đoan trang, dịu dàng như nước.
Ảnh chụp trung đích nữ hài tử cùng thành chủ bức họa trung đích nữ tử cũng không tương tự.
Có thể nói hai người khác nhau một trời một vực cho nên cô chủ nhà họ Đường chẳng có điểm gì giống với phu nhân cả?
Đương nhiên hình vẽ trong bức tranh của Trương Minh Hoàng không rõ dung mạo cho nên giờ phút này Trọng quản gia hoàn toàn đánh giá dựa trên khí chất và thần thái.
Với khác biệt to lớn như thế có thể nói rằng cô Đường cùng phu nhân quả thực cách biệt một trời một vực, tự đáy lòng Trọng quản gia có chút thất vọng.
Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của Trọng quản gia đột nhiên sáng ngời, bỗng dưng ông ta phát hiện một vấn đề, đó là khí thể của cô gái trong bức ảnh rất giống với sự sắc sảo của thành chủ lúc còn trẻ.
Đúng thật là rất giống!
"Thành chủ, cô chủ nhà họ Đường rất giống người lúc trẻ, ý của tôi là khí thế rất giống." Trọng quản gia vừa nghĩ như vậy liền nhịn không được mà bật thốt nên lời.
Trọng quản gia làm việc rất cẩn trọng nên hiếm khi dễ dàng nói ra những lời như vậy.
Trương Minh Hoàng ngẩn người, nhìn Trọng quản gia một cái, sau đó lại nhìn bức ảnh trên điện thoại, chậm rãi nở nụ cười: "Cô ấy là một cô bé rất đặc biệt.”
Ông ta thấy rất hiếm có cô gái nào toát lên khí thế như vậy, rất giống với ông năm xưa sao.
Ông ta đã không còn nhớ được mình trông như lúc nào khi con trẻ nữa rồi nhưng ông không thể không thừa nhận cô bé nay thật sự rất đặc biệt.
Chỉ nhìn một lần ông đã thích rồi!
Giờ phút này, trong thâm tâm ông ta lại càng mong chờ con gái của mình sẽ được như vậy!
"Thành chủ, tôi sẽ liên lạc với cô ấy." Trọng quản gia vốn dĩ không ôm nhiều hy vọng quá lớn, nhưng hiện tại ông ta cũng kích động và háo hức hơn một chút.
"Đi đi." Giọng điệu của Trương Minh Hoàng giờ phút này vô cùng dịu dàng: "Đừng quá lỗ mãng, đừng dọa cô ấy."
“… Vâng." Trọng quản gia vô thức liếc nhìn ảnh chụp trong điện thoại lần nữa, dọa cô ấy sao? Cô ấy nhát gan vậy sao? Dễ bị dọa vậy sao?
Hơn nữa, ông ta cũng không phải thổ phỉ, ông chỉ đi hẹn cô ta gặp mặt thành chủ chứ không phải trực tiếp chém giết người ta thì sao có thể dọa người ta chứ?
Tuy nhiên thành chủ có nói gì đi nữa thì Trọng quản gia cũnng sẽ không phản bác thành chủ nhà mình.
Sau khi Trọng quản gia rời đi, trong thư phòng lại khôi phục sự im lặng lúc trước, Trương Minh Hoàng thì thào nói nhỏ với bức tranh trước mặt: "Em nói sao, liệu có phải là con bé không?"
Là cô ấy sao? Là cô bé mà ông ta thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, ông hy vọng là cô ấy!
Nhưng hiện tại không ai có thể cho ông ta câu trả lời, cố một số chuyện cũng không phải ông ta muốn là có thể đạt được.
Hai mươi lăm năm trước, ông ta cho rằng không có chuyện gì là ông ta không làm được, nhưng trong hai mươi lăm năm qua, ngay cả đứa con gái mà ông ta yêu thương cũng tìm không được.
Khoảng thời gian hai mươi lăm năm đó đã làm thui chột đi sự sắc bén của ông, khiến cho ông hiểu được rằng, có một số chuyện không phải muồn là nhất định sẽ như ý nguyện.
Hàn Nhã Thanh trở về từ đồn công an Thanh Đài thì đã trễ nên còn chưa kịp tháo lớp ngụy trang xuống đã về nhà họ Đường rồi.
Hàn Nhã Thanh từ sân vào đến đại sảnh nhưng vẫn không nhìn thấy cậu bé Đường Vũ Kỳ đâu.
"Mợ, Vũ Kỳ cùng Minh Hạo đi ra ngoài rồi à?" cậu nhóc Đường Vũ Kỳ là một cậu bé hoạt bát, tuyệt đối sẽ không rầu rĩ một mình trong phòng, không thấy Đường Vũ Kỳ, Hàn Nhã Thanh liền nghĩ rằng hai đứa trẻ đã ra ngoài rồi.
"Làm gì có, cả hai đứa đều đang ở trên lầu, Minh Hạo đang ở trong thư phòng của ông cụ còn Vũ Kỳ thì vẫn luôn tự chơi trong phòng." Phạm My vừa hay cũng đang cầm trái cây vừa mới được rửa trong bếp ra nên bà đưa trái cây tới trước mặt Hàn Nhã Thanh: "Mợ đang định đưa trái cây tới cho hai đứa nhỏ, cháu mang lên cho chúng đi."
Đường Vũ Kỳ ở trong phòng một mình?