Giọng nói của Trương Minh Hoàng vẫn chậm rãi bình tĩnh như trước, nghe không ra quá nhiều khác thường.
Quản gia Trọng đột nhiên giật mình, đúng vậy, ông ta có thể nghĩ cái gì thì sao thành chủ lại có thể nghĩ không ra được chứ?
“Thành chủ, chuyện tìm công chúa rất quan trọng, thành chủ đưa ra quyết định sáng suốt, việc đó sẽ không có sai lầm gì.” Quản gia Trọng âm thầm thở ra một hơi, có một số việc cho dù ông ta có suy nghĩ thì cũng không thể nói ra vào thời điểm này đó, dù sao cũng là đứa nhỏ mà ông ta nhìn đến lúc lớn lên.
“Thành đến thành phố A.” Mặc dù là nhiều năm rồi Trương Minh Hoàng luôn mặc kệ chuyện của Quỷ Vực Chi Thành, cũng không đại biểu ông ta không hề hiểu chuyện gì ở trong thành, có một số việc thậm chí ông ta không cần đi thăm dò mà cũng biết được.
Cho nên giờ phút này Trương Minh Hoàng không phải là dùng giọng nghi vấn mà là hoàn toàn khẳng định.
Trương Minh Hoàng biết rằng chuyện mà ông ta muốn tìm con gái không thể gạt được Thành, mà dựa vào tính tình của Thành, sau khi biết chuyện này rồi thì nhất định sẽ tham gia vào náo nhiệt.
Chỉ là phương thức tham gia náo nhiệt lần này của Thành...
Quản gia Trọng: "..."
Mấy ngày nay ông ta vẫn quay cuồng trong việc muốn gặp cô cả nhà họ Đường, mà những chuyện khác đều là do Lương sắp xếp, ông ta thật sự không quan tâm đến những chuyện khác.
Cho nên ông ta cũng không biết là Thành thiếu chủ có đến thành phố A hay không nữa.
Nhưng mà thành chủ đã nói là Thành thiếu chủ đến thành phố A, vậy thì chắc chắn Thành thiếu chủ đã đến, lời mà thành chủ nói tuyệt đối sẽ không sai.
Nếu như có sai thì đây tuyệt đối là do người khác sai.
Cái chức quản gia vạn năng của ông ta có phải là càng ngày càng không đúng rồi không hả?
“Thành chủ, người muốn gặp Thành thiếu chủ?” Quản gia Trọng đè nén hô hấp, cẩn thận hỏi một câu.
Mối quan hệ giữa ba của Thành thiếu chủ và thành chủ giống như bạn bè với nhau, năm đó do ba của Thành thiếu chủ vì cứu thành chủ mà đã qua đời trong một lần ngoài ý muốn.
Thành thiếu chủ là do thành chủ nuôi lớn từ nhỏ, sau này thành chủ vẫn luôn một lòng tìm vợ của mình cho nên giao hết toàn bộ những chuyện của Quỷ Vực Chi Thành cho Thành thiếu chủ.
Những năm gần đây Thành thiếu chủ quản lý chuyện của Quỷ Vực Chi Thành vẫn rất không tệ, chỉ là có đôi khi Thành thiếu chủ làm việc có chút cấp tiến, có rất nhiều quy định thành chủ đã lập ra vào năm đó đều bị Thành thiếu chủ sửa lại.
Nhưng mà liên quan đến những chuyện đó, thành chủ chưa từng nói tiếng nào, từ trước đến nay thành chủ đã dùng người thì sẽ không nghi ngờ người, thành chủ đã giao Quỷ Vực Chi Thành cho Thành thiếu chủ quản lý thì đương nhiên là ông ta sẽ không quản tới chuyện một vài cải cách của Thành thiếu chủ.
Chỉ là nếu như Thành thiếu chủ lại nhúng tay vào chuyện thành chủ tìm công chúa?
“Thành chủ, từ lúc vừa mới bắt đầu người cũng không tin vào phần kết quả giám định người thân đó?” Quản gia Trọng ngẩn người, thành chủ có ý là đang nghi ngờ Thành thiếu chủ tham gia vào chuyện này? Như vậy không phải nói rõ thành chủ đã cảm thấy nghi ngờ kết quả giám định người thân đó?
Kết quả như thế đặt ở trước mắt, ông ta và Lương cũng đều thấy xoắn xuýt, mà sở dĩ xoắn xuýt cũng là bởi vì trong vô thức họ không tin tưởng vào kết quả giám định đó.
Nhưng mà nghe thấy ý của thành chủ có nghĩa là từ mới bắt đầu đã không tin tưởng nó rồi.
“Đối với tôi mà nói nó chẳng qua chỉ là một tờ giấy mà thôi.” Ánh mắt của Trương Minh Hoàng khẽ nhích, giống như lời của quản gia Trọng đã nói, từ lúc mới bắt đầu ông ta cũng không tin.
Không phải là mâu thuẫn, không phải không muốn chấp nhận, mà là thật sự không tin.
Tuy là không thể trùng hợp như vậy, ông ta cũng sẽ không tin tưởng.
Muốn để ông ta tin tưởng thì phải đạt được sự tán thành từ trong nội tâm của ông ta, nếu như tất cả chứng cứ đã đặt ở trước mặt thì không thể chứa đựng bất cứ hoài nghi nào.
“Thành chủ, cô cả nhà họ Đường thì sao?” Cuối cùng quản gia Trọng vẫn không nhịn được mà hỏi thêm một câu.
Sự đối đãi khác biệt của thành chủ quả thật rất rõ ràng, hành vi của thành chủ có thể nói là tùy hứng, ông ta rất muốn biết rốt cuộc trong lòng của thành chủ suy nghĩ như thế nào.
“Trọng, ông có biết tại sao tôi lại muốn gặp cô bé ấy không?” Ánh mắt của Trương Minh Hoàng nhìn vào bức chân dung trước mặt, nhưng mà dường như cũng không phải là thật sự đang nhìn vào bức chân dung, giờ phút này trong ánh mắt của ông ta còn sáng ngời hơn nhiều lần so với lúc nãy mà quản gia Trọng nhìn thấy.
“Tại sao vậy?” Quản gia Trọng hỏi lại một câu theo bản năng, chẳng lẽ không phải bởi vì ông ta nói cho thành chủ biết rằng có thể cô cả nhà họ Đường là công chúa của bọn họ.
“Bởi vì trong đôi mắt của cô bé có một loại kiên trì không có gì ngăn cản được, cho dù biết rõ là không thể làm nhưng tuyệt đối cũng không từ bỏ sự kiên trì.” Ánh sáng trong đôi mắt của Trương Minh Hoàng di chuyển: “Mà hiện tại tôi cũng thiếu một loại kiên trì như thế này.”
Trước đó không lâu, ông ta đến thành phố A, ông ta từng nghĩ đến là nếu như lần này lại không tìm được người mà ông ta muốn tìm thì ông ta sẽ từ bỏ hoặc là tìm một chỗ yên lặng để cô độc đến già, hoặc là đi theo bà ấy.
Lúc ông nhìn thấy tấm ảnh của cô cả nhà họ Đường, nhìn thấy loại hào quang trong ánh mắt của cô gái đó thì nơi sâu nhất trong lòng của ông ta cứ như vậy mà bị xúc động.
“Cho dù cô bé đó không phải là con gái của tôi, tôi cũng muốn gặp cô bé ấy.” Trương Minh Hoàng nhẹ nhàng bổ sung thêm một câu, cô gái đó mang đến cho ông ta một loại cảm giác rất đặc biệt, đặc biệt để cho ông ta không hiểu sao mà lại muốn đến gần cô.
Không liên quan đến chuyện thân phận của cô, cũng không liên quan đến mối quan hệ của cô và ông ta.
Ánh mắt của quản gia Trọng chớp chớp, một mặt thì ông ta cảm thấy thành chủ nói rất có lý, lời thành chủ nói mãi mãi đúng.
Nhưng mà một mặt khác ông ta lại cảm thấy lời nói này của thành chủ không thông qua suy nghĩ, ông ta cũng không tin là thành chủ không hề tin, thành chủ không hề suy nghĩ đến nguyên nhân cô cả nhà họ Đường là công chúa.
Ông ta nhớ rõ phản ứng của thành chủ khi thành chủ nghe thấy ông ta nói rằng cô cả nhà họ Đường có thể là công chúa của bọn họ.
Hơn nữa ông ta vẫn chưa quên sự bình tĩnh của thành chủ khi mà Lương đặt kết quả giám định người thân ở trước mặt của thành chủ.
Đãi ngộ khác nhau một cách rõ ràng như thế, thành chủ còn nói là không có quan hệ?
Thành chủ đây rõ ràng là lừa gạt người!
“Ông muốn nói cái gì?” Lúc Trương Minh Hoàng nhìn về phía quản gia Trọng thì nhìn thấy biểu cảm của quản gia Trọng, lại hỏi một câu.
“Không có, không có, tôi không muốn nói cái gì hết.” Quản gia Trọng biết là có mấy lời gì ở trong lòng thì coi như xong đi, chắc chắn không thể nói ra được, chẳng lẽ lại muốn ông ta nói rằng thành chủ đang gạt người hả?
Trương Minh Hoàng nhìn ông ta một chút, nhưng mà cũng không tiếp tục hỏi nữa.
“Chuyện của Đường Vân Thành như thế nào rồi?” Trương Minh Hoàng chủ động thay đổi chủ đề, chủ động nói đến chuyện của Đường Vân Thành.
Khóe môi của quản gia Trọng giật giật theo bản năng, còn nói là không liên quan? Còn nói là không liên quan nữa hả?
Không liên quan thì cần phải quan tâm đến chuyện của cậu cô cả nhà họ Đường cơ chứ?
Những năm gần đây thành chủ ngoại trừ việc tìm vợ của mình thì những chuyện khác đều mặc kệ, cái gì cũng không hỏi, đối với chuyện của Quỷ Vực Chi Thành cũng không để ý, bây giờ lại hỏi một người không có liên quan gì đến bọn họ.
Đó không phải thiên vị cô cả nhà họ Đường?
Cái này là không có liên quan ấy à?
Cái này được gọi là không liên quan đó hả?
Ban đầu quản gia Trọng còn xoắn xuýt không biết hi vọng kết quả giám định tiếp theo mà mình nhìn thấy sẽ có kết quả như thế nào.
Hiện tại ông ta chẳng còn bối rối gì nữa.
Ông ta hi vọng kết quả giám định ngày mai cùng với kết quả lúc nãy Lương đã lấy ra không giống nhau.
Bởi vì quản gia Trọng phát hiện, so sánh với cô cả nhà họ Đường thì mấy chuyện khác đều chẳng là cái gì hết.
Về phần Thành thiếu chủ có nhúng tay vào chuyện thành chủ tìm con gái hay là không, có động tay động chân ở trong đó hay là không, tất cả những chuyện đó cũng không còn quan trọng.