Cơ Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1070: Chương 1070: Thật sự là cha ruột! (1)




Hàn Nhã Thanh đương nhiên hiểu rõ tâm tư của Sở Bách Hà, cô không nói gì, chỉ đứng đó nhìn.

“Sở Bách Hà, chị đừng nói bậy…” Bùi Vũ Ninh rõ ràng choáng váng khi nghe những lời của Sở Bách Hà nói, cô vô thức hét lên.

Sở Bách Hà sao có thể nói vậy chứ? Những lời của Sở Bách Hà có thể khiến đàn anh hiểu lầm.

Mấy ngày nay, cô theo bên cạnh anh Phó, nhưng giữa hai người không xảy ra chuyện gì cả.

Cô luôn cố gắng thoát khỏi bàn tay của anh Phó, nên không có khả năng xảy ra chuyện gì cả.

“Chị nói sai rồi sao? Mấy ngày nay em và anh Phó không phải lúc nào cũng ở cùng nhau sao? Hai người chẳng lẽ không phải ăn chung ở chung mà còn ngủ chung sao?” Sở Bách Hà nhướng mày, cô ta cố ý nói những lời mập mờ như vậy.

Sắc mặt Miêu Ngôn càng thêm khó coi, anh ta vô thức siết chặt hai tay, đôi mắt nhìn về phía Bùi Vũ Ninh, trong mắt không còn sự dịu dàng như vừa rồi, mà là có chút tức giận: “Ninh Nhi, có thật không? Những gì cô ta nói có đúng không?”

Miêu Ngôn lúc này thật sự rất tức giận, anh ta biết mình không có cách nào hoàn toàn che giấu cảm xúc, nhất là trước mặt Hàn Nhã Thanh, cho nên Miêu Ngôn cũng không che giấu nữa, mà là biểu lộ sự tức giận.

Anh ta tức giận khi nghe những điều đó, nhưng ngược lại cho thấy anh ta quan tâm đến Bùi Vũ Ninh.

Chỉ là, vì sao anh ta tức giận thì chỉ có bản thân anh ta biết.

“đàn anh, nghe em giải thích, giữa em và anh ấy không có chuyện gì cả...” Bùi Vũ Ninh theo bản năng muốn giải thích, nhưng lại không thể giải thích rõ ràng được.

“Ninh Nhi, hiện giờ em trở về với tôi, tôi sẽ không truy cứu những chuyện khác.” Nhìn thấy Bùi Vũ Ninh không thể giải thích rõ ràng, trong lòng Miêu Ngôn có chút chùng xuống, anh ta biết bây giờ nhất định phải đưa Bùi Vũ Ninh trở về sớm nhất có thể.

Chỉ cần có thể đưa Bùi Vũ Ninh trở về, anh ta sẽ có cách giải quyết chuyện này, anh ta sẽ có cách khiến Bùi Vũ Ninh và anh Phó không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Bùi Vũ Ninh nhìn Miêu Ngôn, nhất thời không nói gì, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

“Anh Miêu, Vũ Ninh đã nói rất rõ ràng rồi, cô ấy không muốn cùng anh trở về, sao anh phải làm khó cô ấy vậy.” Sở Bách Hà sợ Miêu Ngôn sẽ lừa Bùi Vũ Ninh trở về.

“Ninh Nhi, tôi hỏi em lần cuối, em thật sự không trở về cùng tôi sao?” Miêu Ngôn không quan tâm Sở Bách Hà, mà là hỏi Bùi Vũ Ninh. Miêu Ngôn biết rất rõ, những vấn đề khác chỉ là thứ yếu, điều quan trọng nhất là làm cho Bùi Vũ Ninh đồng ý trở về với anh ta.

“Ninh Nhi, tôi thích em, cho nên không muốn nhìn thấy em ở cùng với người đàn ông khác. Đây là ham muốn chiếm hữu của đàn ông. Tôi yêu em, cho nên không thể dung túng cho em và người đàn ông khác...”

Miêu Ngôn ngừng nói, anh ta thở gấp, rồi lại nói: “Ninh Nhi, bây giờ tôi để em tự chọn, chọn tôi... hay là chọn anh ta.”

Miêu Ngôn hiển nhiên đang muốn ép Bùi Vũ Ninh đưa ra quyết định vào lúc này, dùng thứ mà anh ta gọi là ‘tình yêu’ để ép buộc Bùi Vũ Ninh.

Bùi Vũ Ninh sững sờ, hai mắt ngơ ngác nhìn Miêu Ngôn.

“Ninh Nhi, tôi yêu em, cho nên có một số việc, tôi không thể chịu đựng được.” Miêu Ngôn lại nói thêm, dùng danh nghĩa tình yêu, một vài lời nói có thể được coi là đương nhiên.

“Cho nên, Ninh Nhi, đừng trách tôi ép buộc em, chẳng qua là bởi vì tôi quá yêu em.” Lời tỏ tình của Miêu Ngôn càng ngày càng trắng trợn, càng hơn.

Vừa rồi Miêu Ngôn nói anh ta thích Bùi Vũ Ninh, Bùi Vũ Ninh vui vẻ đến mức không nói được gì, bây giờ Miêu Ngôn nói anh ta yêu cô, Miêu Ngôn nói anh ta quá yêu cô…

Bùi Vũ Ninh sững sờ một lúc, quên hết mọi phản ứng.

Sở Bách Hà cũng sững sờ, cô ta không ngờ có thể làm được đến bước này, người đàn ông này cũng quá..âm hiểm rồi!!

Ngay từ đầu Bùi Vũ Ninh rất yêu anh ta, mới khiến anh ta tự tin như vậy.

Khóe môi Hàn Nhã Thanh hơi mím lại, đôi mắt liếc nhìn về phía anh Phó.

Miêu Ngôn táo bạo như vậy, không biết anh Phó có thể tiếp chiêu lại không?

Miêu Ngôn đã chủ động như vậy, nhưng anh Phó vẫn ngồi yên, không lẽ Bùi Vũ Ninh sẽ bị Miêu Ngôn lừa về sao?

“Ninh Nhi, tôi đang đợi câu trả lời của em.” Miêu Ngôn biết được mục đích của mình đã đạt được, trong lòng càng thêm đắc ý, Bùi Vũ Ninh yêu anh ta nhiều như vậy, chỉ cần anh ta nguyện ý, Bùi Vũ Ninh làm sao thoát khỏi lòng bàn tay của anh ta chứ.

Bùi Vũ Ninh không trả lời Miêu Ngôn ngay lập tức, cô lại đưa mắt sang nhìn anh Phó.

Miêu Ngôn khẽ giật mình, hai mắt nhanh chóng nheo lại, không ngờ anh ta đã đạt nói đến bước này rồi, nhưng Bùi Vũ Ninh không lập tức đồng ý về với anh ta, mà lại đi nhìn sang anh Phó?!

“Nếu em muốn trở về cùng cậu ta thì đi đi, chuyện em đã hứa với tôi...” Anh Phó cầm cái ly trong tay, nhưng lúc này trong ly không còn một chút rượu, anh ta cũng không lắc nữa, cứ bưng lên như vậy.

Anh ta nhìn Bùi Vũ Ninh, có vẻ suy nghĩ rất nghiêm túc, sau đó lại nở nụ cười: “Nếu em muốn nuốt lời thì cứ làm đi.”

Lúc này anh ta vẫn chỉ nở nụ cười, nhưng hoàn toàn khác với nụ cười trước đây, nụ cười trước đây khiến người ta cảm thấy tươi sáng và ấm áp.

Nhưng nụ cười lúc này của anh ta khiến người ta không khỏi xót xa, thậm chí có cảm giác đau lòng.

Hàn Nhã Thanh sửng sốt, sau đó khóe môi nhếch lên, anh Phó quả nhiên lợi hại, không hổ là người được Dương Tầm Chiêu mời tới.

Vẫn là anh Phó hiểu rõ Bùi Vũ Ninh, Bùi Vũ Ninh luôn là người đề cao chữ tín nhất và dễ mềm lòng nhất.

Lúc này, lời nói của anh Phó đã đánh trúng điểm yếu của Bùi Vũ Ninh.

Bùi Vũ Ninh thích Miêu Ngôn, đã thích rất nhiều năm, nhưng Bùi Vũ Ninh không phải loại người từ bỏ nguyên tắc vì tình yêu.

Ánh mắt Sở Bách Hà nhanh chóng lóe lên, có vẻ hơi sững sờ một chút, xong vẫn duy trì sự im lặng.

“Tôi, những gì tôi đã hứa đương nhiên sẽ không nuốt lời.” Vẻ mặt Bùi Vũ Ninh không được tự nhiên, cô dời mắt đi, giọng nói lúc này hiển nhiên có chút nhỏ, nhưng cũng đủ để mọi người có mặt ở đây nghe rõ.

Anh Phó đương nhiên cũng nghe thấy, khóe môi nhếch lên rõ ràng, anh ta rất hài lòng với kết quả đó.

Hai mắt Sở Bách Hà chớp chớp, rồi lại chớp chớp, con bà nó, anh Phó này thật cao tay...

Cũng quá lợi hại rồi.

“Thanh Thanh, anh Phó này rốt cuộc là loại người gì?” Sở Bách Hà nhỏ giọng hỏi Hàn Nhã Thanh, ngay từ đầu Sở Bách Hà đã biết anh Phó này không đơn giản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.